LẤY NHẦM TỔNG TÀI LÃNH KHỐC - Trang 467

“Tiếu Tiếu, em có khỏe không?” Trong điện thoại truyền ra thanh âm

trầm thấp của anh.

“Tôi có khỏe không mắc mớ gì tới anh. Nếu như không có chuyện gì

khác, tôi xin anh đừng có gọi điện thoại cho tôi.” Đàm Tiếu Tiếu nói xong,
bụp một cái cúp di động. Không phải anh ta đã lựa chọn Phương Thải sao,
còn gọi điện thoại cho mình làm gì.

Vốn dĩ tâm tình đã không tốt, vì điện thoại của anh ta mà trở nên càng

thêm tồi tệ. Lập tức đứng dậy nói: “Bây giờ tôi phải về nhà, nếu anh nhất
định muốn đi theo tôi thì tùy anh. Nhưng mà tôi sẽ không nói cho anh biết
Vi Vi ở đâu.” Nói xong liền chạy xuống dưới lầu.

Bảo vệ vẫn ngăn cô lại. Uông Hạo Thiên đi xuống ra hiệu bảo vệ để

cho cô đi. Nhìn bộ dáng của cô chắc là sẽ không nói, tuy nhiên biết được Vi
Vi bình an, anh cũng an tâm.

Vùng ngoại ô.

Thích Vi Vi ngồi ở một vườn hoa cải dầu nhìn thấy bên cạnh một

mảnh ruộng lúa mì xanh mượt, tâm tình cũng đã tốt lên nhiều. Nơi này thật
sự rất yên tĩnh, chờ mẹ hết bệnh cô nhất định mang mẹ đến xem. Nếu được
sống ở đây mà không có nhiều phiền muộn như vậy thì chắc là rất hạnh
phúc.

Gió nhẹ thổi vào mặt thật thoải mái, nhắm mắt lại cảm nhận được ánh

sáng ấm áp, thật sự rất hưởng thụ. Tâm tình buồn bực dần dần bình tĩnh trở
lại. Cô không biết phải cự tuyệt Uông Hạo Thiên như thế nào, anh bá đạo
như vậy, quyết định của mình đối với anh không có ý nghĩa. Đồng thời cô
cũng không biết cự tuyệt Thiên Tứ như thế nào, anh ấy yêu mình như vậy
cô làm sao nhẫn tâm tổn thương anh. Nếu không nghĩ ra biện pháp giải
quyết, cô dứt khoát không suy nghĩ nữa, cô tin tưởng câu nói kia ‘xe đến
trước núi ắt có đường’.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.