Vi Vi nghe được anh gọi mình trong điện thoại thì mắt nóng lên,
nhưng mà cô không thể mềm lòng, bọn họ đã chia tay rồi. Cô cứng rắn nói:
"Chúng tôi không còn quan hệ gì nữa rồi, anh gọi Daisy đi." Nói xong liền
cúp máy nhưng tâm không thể nào bình tĩnh trở lại.
Sở Thiên Lỗi ngây ra một lúc, chả trách mọi người nói độc nhất là
lòng dạ đàn bà, cô ta thật quá vô tình.
Hoàng Thiên Tứ đi làm vô tình nhận được điện thoại của cô, vui mừng
hỏi: "Vi Vi, có chuyện vì vậy?"
"Anh Thiên Tứ, hôm nay lãnh lương, em muốn mời anh ăn cơm, anh
có nhận lời không?!" Vi Vi nói. Cô không thể phụ anh, phải gắng sức để
khiến mình yêu anh.
"Cầu còn không được! Em đang ở đâu, hiện giờ anh không thể chờ
được nữa." Hoàng Thiên Tứ cười nói.
"Anh còn nhớ nhà hàng anh đã mời em ăn lần đầu tiên anh lãnh lương
không? Sáu giờ tối em chờ anh ở đó. Bye bye!"
Hoàng Thiên Tứ ngây ngẩn cả người. Nhà hàng đó là một địa điểm
hẹn hò rất xa hoa, vì sao cô lại chọn nơi đó? Mặc dù mấy ngày nay anh
không gặp cô, nhưng thấy báo chí đưa tin Uông Hạo Thiên cùng người phụ
nữ khác, anh cũng mơ hồ đoán được bọn họ đã xảy ra chuyện.
Lúc anh đến nhà hàng thì cô cũng đã chờ ở đó. Cô mặc váy màu tím,
tóc dài uốn gợn sóng làm anh ngắm đến ngẩn người.
"Anh Thiên Tứ, anh đã đến rồi!" Cô vẫy tay về phía anh.
"Vi Vi, em thật xinh đẹp!" Anh thật lòng khen.
"Vậy anh có thích không?" Thích Vi Vi nhìn anh.