Không thấy trả lời, bà đi vào nhẹ nhàng đẩy cửa một cái, cô không có
ở nhà. Lúc này mới phát hiện túi đồ cùng thư đặt ở trên bàn.
“Mẹ, thật sự rất xin lỗi. Xin mẹ tha thứ cho con lừa mẹ, đứa bé trong
bụng con là của Uông Hạo Thiên. Con yêu anh ấy, con cũng yêu đứa bé
này cho nên con không thể phá bỏ nó. Sở dĩ con rời đi là bởi vì con không
muốn làm cho Thiên Tứ khó xử, làm sao con có thể cố chấp ép anh ấy chấp
nhận một đứa trẻ không phải con mình, cũng không muốn khiến mẹ khó
xử, phải chịu người khác đàm tiếu. Bởi vì con biết mẹ nhất định không cho
phép con sinh đứa bé này, con không có cách nào, thật sự không có cách
nào, con chỉ có thể rời đi, nhưng mà con sẽ trở lại. Có lẽ sau khi nghĩ thông
suốt, và cũng có lẽ là sau khi đã sinh đứa bé ra. Mẹ, mẹ nhất định phải bảo
trọng sức khỏe, con gái bất hiếu. Trong thẻ có một trăm vạn, khi nào mẹ
cần tiền có thể lấy ra dùng, mật mã là sinh nhật của mẹ.”
Xem hết phong thư này tay bà Thích run rẩy, cô đi rồi, cô lại có thể
trốn đi. Nguyên nhân lại là vì sinh đứa bé không nên sinh kia. Rầm, lập tức
cầm túi trong tay ném ra ngoài.
Hoàng Thiên Tứ tan làm trở về nhà, đột nhiên nhìn thấy trên giường
đặt một phong thư, cầm lên mở ra liền nhìn thấy trên đó viết: ‘Thiên Tứ,
thật xin lỗi. Em muốn rời đi, em thật sự, thật sự rất mệt mỏi, muốn một
mình đi thả lỏng một chút. Em không thể giải thích với hai bác và bà nội lý
do chúng ta không thể kết hôn, như vậy sẽ khiến cho mẹ bị mất mặt. Em
càng không thể làm khó anh, cho nên em rời đi, mẹ tạm thời nhờ anh chăm
sóc. Không cần tìm em, chờ em nghĩ thông suốt, em sẽ tự quay về.”
Bức thư lập tức rơi xuống trên mặt đất, cô ấy rời đi. Thống khổ ngồi ở
trên giường, mình đã làm gì, lại có thể ép cô ấy đi rồi, cô một thân một
mình sẽ ở đâu đây, thật sự là hận chết chính mình vì sao không thể chấp
nhận đứa con của cô.