“Nếu thật sự như vậy thì ít nhất có thể yên tâm cô ấy không cần vì tiền
mà vất vả.” Tâm Hoàng Thiên Tứ thoáng thả lỏng.
“Thật sự mọi người không cần lo lắng. Em tin tưởng Vi Vi sẽ sống rất
tốt, có lẽ cô ấy muốn sinh đứa bé xong mới trở về, như vậy dì sẽ không thể
làm gì được.” Đàm Tiếu Tiếu có thể đoán ra ý nghĩ của cô.
“Anh cũng nghĩ như vậy, hi vọng cô ấy có thể thật sự thả lỏng chính
mình. Anh đưa em về.” Hoàng Thiên Tứ thấy cô bất tiện nói.
“Không cần, em tự bắt xe về, anh đi về đi.” Đàm Tiếu Tiếu nói, giơ
tay vẫy một chiếc taxi, lên xe vẫy tay với anh.
Tại Miỹ.
“Con trai, sao con lại về? Mũi của con bị sao vậy?” Bà Uông nhìn thấy
anh, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn đến trên mũi anh xanh tím lại càng khó hiểu.
“Mẹ, con không sao. Daisy đâu? Con muốn gặp cô ấy.” Uông Hạo
Thiên trực tiếp nói, anh không có thời gian vô nghĩa, một phút cũng không
muốn đợi, anh còn muốn trở lại Thượng Hải tìm Vi Vi.
“Con bé cùng bạn học đi ra ngoài chơi, nói ngày kia mới trở về. Con
tìm nó có chuyện gì không?” Bà Uông đau lòng lấy tay sờ lên mũi của anh.
“Chuyện rất quan trọng.” Anh nói xong di đến bên điện thoại bàn liền
gọi vào điện thoại của cô.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Daisy từ bên trong truyền đến.
“Daisy, là anh. Anh đã trở về, em cũng lập tức quay về đi, anh có
chuyện muốn nói với em.” Giọng điệu của Uông Hạo Thiên trầm trọng lo
lắng.