"Catherine," Poppy mạo hiểm, "Tôi có thể hỏi một điều đặc biệt riêng tư
không?"
Cat gửi một cái nhìn của cô đầy lo lắng, và mỉm cười. "Tôi không thể
tưởng tượng bất cứ điều gì riêng tư hơn những gì chúng ta đã thảo luận.
Vâng, tất nhiên. "
"Có phải anh tôi đã nói với cô rằng anh ấy yêu cô không?"
Catherine ngập ngừng một lúc lâu. "Không," cô nói, cô nhìn thẳng trên
con đường trước mặt. "Trên thực tế, gần đây, tôi nghe anh ấy nói với Win
rằng anh sẽ chỉ kết hôn với một người phụ nữ mà nhất định anh sẽ không
bao giờ yêu cô ta." trong nháy mắt cô nhìn về phía Harry, người mà thật
may là đã không đưa ra bất kì lời nhận xét nào
Poppy cau mày. "Anh ấy không hề có ý như vậy đâu. Leo thường cười và
nói về những điều ngược lại với những gì anh ấy thực sự cảm thấy. Thật
khó để hiểu thấu anh ấy."
"Đó chính xác là quan điểm của anh," Harry nói với một giọng điệu
trung lập. "Thật không bao giờ biết được Ramsay nghĩ gì."
Sau khi Catherine đã ăn một đĩa bánh mì, cô đã đi đến phòng mà Harry
đã chuẩn bị cho cô.
" Lát nữa, sau khi cô đã nghỉ ngơi," Poppy nói với cô, "Tôi sẽ gửi một cô
hầu xuống với một số quần áo của tôi. Chúng có thể sẽ khá rộng, nhưng tôi
sẽ cho đi sửa lại."
"Ồ, tôi cho rằng không cần thiết đâu," Catherine phản đối. "Tôi sẽ gửi
thư để nhận những gì tôi để lại Hampshire."
"Cô sẽ cần một cái gì đó để mặc trong thời gian chờ đợi. Và tôi có một
số áo mà chưa bao giờ sử dụng. Harry thật là buồn cười quá mức khi nói