nhau, rồi những chủ đề tán gẫu thật tế nhị, và sau tất cả Leo nhận ra rằng ấn
tượng của anh về hai người phụ nữ này kể từ buổi dạ hội ở Hampshire cũng
chẳng có gì biến chuyển. Nữ bá tước là một bà già lắm chuyện còn Vanessa
Darvin là một người đẹp giả dối.Mười lăm phút trôi qua, rồi thêm nửa tiếng
nữa, anh bắt đầu tự hỏi đến bao giờ anh mới hiểu được tại sao họ chiếm ưu
thế nhưng lại phải chủ động gọi điện cho anh.
"Ôi," nữ bá tước cuối cùng kêu lên, "Tôi hoàn toàn quên rằng tôi đã có ý
định tham khảo ý kiến Cook về bữa ăn tối. Xin lỗi, tôi phải đi ngay "Bà ta
đứng dậy. Và Leo cũng ngay lập tức tự động đứng lên.
"Có lẽ tôi cũng nên rời đi, vậy tốt hơn," anh nói và cảm thấy biết ơn
những cơ hội trốn thoát.
"Hãy ở lại đi, đức ngài của tôi", Vanessa nói lặng lẽ. Hai mẹ con họ trao
nhau ánh nhìn hiểu ý trước khi nữ bá tước bước ra khỏi phòng.
Dễ dàng nhận ra hai người này đang cố ý sắp xếp anh và cô ta ở riêng
với nhau, Leo ngồi trở lại vào ghế. Anh nâng mày nhìn Vanessa. " Vậy hai
người có ý kiến gì cho việc này à?"
" Đúng vậy ", Vanessa xác nhận. Cô ta thực sự rất đẹp, sóng tóc đen của
cô cuốn thành từng lọn, đôi mắt của cô ta đẹp đến kỳ lạ trên làn da mỏng
manh. "Tôi muốn thảo luận một vấn đề rất cá nhân với anh. Tôi hy vọng
mình có thể dựa vào những suy nghĩ chín chắn của anh. "
"Cô cứ nói." Leo nhìn cô ta chăm chú với sự quan tâm thoáng qua. Có
cái gì đó không chắc chắn, khẩn cấp, bên dưới cái vẻ mặt khiêu khích của
cô ta.
"Tôi không biết làm thế nào để bắt đầu một cách tốt nhất," cô nói.
"Hãy thẳng thắn," Leo đề nghị. " Tôi không thích sự khôn khéo."