LỄ TÌNH NHÂN ĐẪM MÁU - Trang 153

“Trong cặp sách của cậuta.” Thư Tầm trả lời rất nhanh, “Anh quên mất một
chi tiết, nếu Đổng Chí Nham quả thực hư hỏng như trong tài liệu anh mang
cho tôi xem, vậy bình thường cậu ta đi học, đến lớp tự học buổi tối đều
không mang theo sách, vở bài tập và hộp bút, huống chi là đi gây án. Hoặc
là, học sinh nhưvậy, sẽ không bao giờ đi học lớp tự học buổi tối cho tử tế,
bất kỳ tiệminternet nào cũng có sức hấp dẫn lớn hơn lớp học.” Nói tới đây,
Thư Tầmđột nhiên cảm thấy hơi bối rối, cũng không thể trách Tả Kình
Thương tạisao không biết, bởi vì anh không có đứa em trai nào như Thư
Phóng. Từlúc Thư Phóng học trung học cơ sở, đừng nói trong cặp sách có
vở và bút, có khi đến cặp còn chẳng thèm đeo, có lẽ đã quăng cặp trong bà
học, bỏhọc, trốn lớp, không biết lêu lổng ở những nơi đâu.

Cô hắnggiọng, nói tiếp, “Hung thủ có thành kiến với phụ nữ trung niên như
vậy,cần tập trung vào điểm này, những việc mà cậu ta từng gặp khiến cậu
tasinh ra thành kiến vô cùng nặng nề với phụ nữ trung niên. Một học
sinhtrung học, số lượng phụ nữ trung niên mà cậu ta tiếp xúc rất hạn chế,
có thể tạo thành tổn thương tâm lý nặng nề, dẫn đến biến thái lại càng ít, rất
có khả năng là mẹ cậu ta, mẹ kế hoặc cô giáo.”

“Hay lắm.” Tả Kình Thương đứng lên.

Thư Tầm thầm thở phải, cuối cùng anh cũng đi.

Anh liếc nhìn cô, “Đưa tôi về Cục cảnh sát thành phố.”

“Anh đến thế nào thì tự về thế ấy.” Thư Tầm không tin, làm sao có chuyện
anh không biết đường về, hơn nữa, lúc anh tới, tám phần mười là được bọn
họ phái xe chở đi.

“Tôi là người ngoại tỉnh.”

“Ra khỏi cổng, rẽ phải rồi đi qua đường lớn tới trạm bus ở phía đối diện,
ngồi xe số322 hoặc 8 đến trạm bus ở công viên Ngưỡng Sơn thì xuống, sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.