LỄ TÌNH NHÂN ĐẪM MÁU - Trang 225

Một khúc nhạc đệm sau vụ giết người, khiến người vừa bật cười, vừa thở
dài buồn bã.

“Có thể ăn một bữa cơm với anh được không?” Ngón trỏ của Tả Kình
Thươngxoay nhẹ tay lái, sau khi khởi động xe, hai người mất thời gian đỗ
xenguyên tại chỗ lâu, nhưng anh lại rất vui vì sự chậm trễ ấy, đặc biệt là sau
hành động “nhất thân phương trạch”* khi nãy.

*Thân thiết, âu yếm người đẹp – xuất xứ từ bài thơ “Lục Thần Phú” của
Tào Thực.

“Tả Kình Thương.” Thư Tầm thấp giọng gọi anh.

“Ừ?” Giọng điệu bình thản, nhưng ngón tay đang xoay tay lái hơi ngừng
lại, như đang im lặng chờ cô ra lệnh.

Thư Tầm nhớ Lỵ Nhã là người Hồ Tễ, bèn nói: “Em muốn ăn đồ Giang
Nam.”

Tả Kình Thương nhanh chóng vạch ra bản đồ Thủ đô trong đầu, trên bản đồ
có một vài điểm đỏ, đều là nhà hàng cơm Giang Nam mà anh biết, sau
đóthông qua khẩu vị, vị trí, hoàn cảnh, bình chọn để so sánh, cẩn thậnchọn
ra một nơi mà anh cho là phù hợp nhất, “Được, vậy chúng ta tới….”

“Tới siêu thị mua ít thức ăn, em làm tạm mấy món.” Thư Tầm liếc mắt
thoáng nhìn anh, “Vậy… cho em mượn phòng bếp nhé.”

Ban đầu Tả Kình Thương hơi ngẩn người, suy nghĩ trong đầu không theo
kịphiện thực rất ít khi xảy ra trên người anh, l q đônn e rằng cũng chỉ
cóThư Tầm mới khiến anh đột nhiên rơi vào trạng thái “hỏng bét” như
thế.Sau khi bình tĩnh lại, anh khẽ mỉm cười, tăng tốc độ, trêu ghẹo cô,
“Emmượn phòng ngủ cũng được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.