LỄ TÌNH NHÂN ĐẪM MÁU - Trang 227

“Đi nào, mình về nhà thôi.”

Giọng nói của anh bình thản tựa như hai người họ là một đôi vợ chồng lâu
năm, lúc ấy Thư Tầm hơi ngượng ngùng, muốn đẩy tay anh ra, nhưng Tả
KìnhThương nắm tay cô rất chặt, khiến Thư Tầm bỗng nhiên thành một cô
vợ nhỏ đi bên anh.

Liệu Lỵ Nhã và Vu Lương có từng trải qua niềm hạnhphúc nhỏ bé bình dị
ấy hay không, khi còn dao chém trên thân thể Lỵ Nhã, liệu Vu Lương có
mảy may đau đớn? Thư Tầm lại ngẩn ngơ, hỏi một câuchẳng liên quan:
“Nếu anh là Vu Lương, anh sẽ làm thế nào?”

“Thứnhất…” Tả Kình Thương ngẫm nghĩ chưa tới ba giây, tay ôm lấy eo
cô, vừađi về phía thang máy vừa nói: Anh không phải Vu Lương; thứ hai,
anhkhông cho phép bất kỳ người phụ nữ nào mua nhà và xe cho anh; thứ
ba,nếu anh giết người phanh thây, sẽ giải quyết sạch sẽ và bí mật hơn
bọnhọ nhiều --- Dù sao anh cũng là dân chuyên nghiệp.” Dứt lời, anh
hơixiết eo cô, Thư Tầm hơi giãy dụa theo bản năng, khiến thân thể hai
người càng ép sát vào nhau, anh cảm thấy phản ứng này của cô vô cùng
đángyêu.

Suốt đường về nhà, điện thoại của Tả Kình Thương kêu lên rất nhiều lần,
khi chờ đèn đỏ ở một ngã từ, nhìn hàng xe chờ đèn đỏ dàidằng dặc phía
trước, anh tranh thủ đeo tai nghe Blutooth gọi lại, nghexong rất lâu, anh chỉ
đáp lại vài câu đơn giản, lông mày nhíu chặt rồilại thả lỏng, cuối cùng thì
ngắt máy.

Khi lên xe, Thư Tầm đãthoáng thấy một bì thư lớn thả ở ghế sau xe, trong
đó là một số tàiliệu, chỉ e là một vụ án khó nào đó. Cô cũng không hỏi vì cô
hiểu rõ vịthế hiện tại của bản thân, dường như chưa có tư cách hỏi về
phương diệncông tác và sinh hoạt hàng ngày của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.