LỄ TÌNH NHÂN ĐẪM MÁU - Trang 390

Tả Kình Thương cố ý hỏi: “Chúng tôi có tìm được một số bức ảnh đều
là‘kiệt tác’ của Dương Tiệp. Các vị có biết nơi ông ta thường cất đồ đạc,ví
dụ như máy ảnh, đầu lọc thẻ… ở đâu không?”

Sắc mặt Ngô Tĩnh lập tức trắng bệch, môi cũng tái xanh.

Những người khác đều lắc đầu, chín người mười ý đoán rằng hoặc là ở
trong két sắt hoặc là ở nhà ông ta.

Khi in dấu vân tay của mình lên thẻ, Trần Tư Dương khó hiểu hỏi: “Thiết
bịlaser này có liên quan tới vụ án này ư? Tôi nghe nói thầy Dương bị
nổtung ở hội trường cơ mà.”

Tả Kình Thương giả bộ nghiêm tốn thỉnhgiáo Ngô Tĩnh: “Ngoại trừ chức
năng cơ bản là cắt kim loại, thiết bịlaser này còn có thể điêu khắc theo
những kiểu mẫu tinh vi không?”

“Ừm… có thể.” Ngô Tĩnh mất hồn mất vía đáp, nói dông dài một tràng
nguyên lý mà chỉ có những người trong giới chuyên nghiệp mới hiểu nổi.

“Vậy tức là…” Tả Kình Thương lơ đãng ngắt lời miêu tả của Ngô Tĩnh,
hỏitiếp: “Việc khắc chữ lên bom với người trong giới chuyên nghiệp như
cácvị mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ đúng không?”

Ngô Tĩnh nhíu chặt rồi lại thả lỏng chân mày, miễn cưỡng nói: “Có thể…
có thể.”

Trần Tư Dương trợn mắt há mồm, hỏi vặn lại: “Chữ? Chữ gì vậy?”

Tả Kình Thương thấy cạm bẫy của mình đã thành công, bèn nhìn Ngô Tĩnh
chằm chằm, cũng hỏi: “Đúng rồi, cô Ngô, chuyện trên bom bị khắc chữ,
ngoạitrừ mấy người tham gia phá án thì không một ai biết cả. Đến cùng là
chữgì cô còn chẳng hỏi tôi, vậy sao cô có thể chắc chắn là dùng laser
khắclên được?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.