LỄ TÌNH NHÂN ĐẪM MÁU - Trang 393

nào được?Bản mẫu này là do tôi tham gia chế tạo, giống như con của tôi,
vạn bấtđắc dĩ tôi mới dùng nó để giết người…”

Ngô Tĩnh nói, che mặt như thể vô cùng áy náy với bản mẫu mà mình chế
tạo nên.

Đối với Ngô Tĩnh, Lương Tử Mi luôn có phần thông cảm và khoan dung
của bậctrưởng bối, ông chậm rãi hỏi: “Cho nên cô mới khắc tên nữ thần
báo thùcũng coi hành vi giết người của mình trở thành chính nghĩa?”

NgôTĩnh lau nước mắt, gật gật đầu, vì không giỏi ăn nói, bấy giờ tâm
tìnhlại kích động nên cô ta nói rất đứt quãng nhưng đầy sự kháng cự và
bấtđắc dĩ: “Tôi biết giết người là phạm tội, là sai trái nhưng thời điểmbản
thân tôi cuối cùng phải lựa chọn con đường này, tôi mới nhận ra cómột vài
kẻ quả thực đáng chết, chỉ khi hắn chết đi thì những người cònlại mới được
giải thoát và sống sót. Giáo sư Lương, tôi tin rằng ngài đã thấy những bức
ảnh kia rồi, tôi không còn mặt mũi để biện minh gì cảnhưng xin các vị hãy
tin một điều là mỗi người chúng tôi tuy bị DươngTiệp uy hiếp nhưng từ đáy
lòng đều không muốn bị hắn vấy bẩn.”

Sắc mặt Lương Tử Mi hơi thay đổi, cũng gật đầu, “Vì một vài tin đồn
màtrước đây tôi cũng đã hiểu sai về cô, bây giờ tôi xin nhận lỗi với cô.”

“Giáo sư Lương! Ngài đừng nói vậy, hiện tại tôi đã là kẻ mang tội
giếtngười.” Ngô Tĩnh vô cùng xấu hổ, xua tay liên tục, “Mấy năm nay,
DươngTiệp đã hãm hại không dưới hai mươi cô gái, mỗi người đều bị
Dương Tiệpchụp ảnh để uy hiếp. Hắn còn có những thú vui ghê tởm hơn
như sưu tầmnhững vật trên thân thể phụ nữ còn hay khoe khoang lên
internet, tôi đều biết cả! Đáng tiếc tôi không biết hắn giấu những thứ đó ở
đâu, trong số những cô gái đáng thương ấy có vài người tôi không biết là ai,
có vàingười thì tôi không tiện tiết lộ tên, bọn họ đều đang sống không
bằngchết, có người còn muốn tự sát, tôi cũng từng muốn làm vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.