LỄ TÌNH NHÂN ĐẪM MÁU - Trang 397

Hóa ra mấy lời Ngô Tĩnh vừa nói, anh vốn chẳng thèm nghe!

Bây giờ lại đến lượt Ngô Tĩnh im lặng.

“Thông báo cho những người có trong danh sách bố trí hội trường tới
giảngđường 201, khu A ngay lập tức.” Thư Tầm nhỏ giọng nói với Tư Mã
Tuyết.

Lương Tử Mi nói với Ngô Tĩnh: “Hiện tại cô có thể giữ im lặng, trước
tiênchúng tôi sẽ đưa cô tới Cục cảnh sát. Chuyện riêng mà cô gặp phải,
tôibày tỏ sự cảm thông sâu sắc cho nên hi vọng tại Cục cảnh sát cô có
thểthành khẩn nhận tội để được pháp luật khoan hồng.”

Vưu Nghĩa than một tiếng, cũng nói: “Mong cô điều chỉnh lại tâm lý, đừng
làm ra hànhđộng gì dại dột. Ngẫm kỹ lại chuyện này, nếu vào lần đầu tiên
Dương Tiệp cưỡng bức cô, cô có thể dũng cảm báo cảnh sát tố cáo hắn,
mọi chuyện sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều.”

“Cảm ơn giáo sư Lương, giáo sư Vưu, cảm ơn các vị đã hiểu cho tôi.” Ngô
Tĩnh đứng lên, bình thản chấp nhậnhiện thực, “Tôi cũng hi vọng vụ án này
do tôi bắt đầu, sẽ do tôi kếtthúc.”

“Tuyệt đối không thể.” Tả Kình Thương thay hai vị giáo sư trả lời, nói chắc
như đinh đóng cột.

Ngô Tĩnh vừa đau khổ vừa hoảng hốt, chợt nhìn về phía Thư Tầm, trong
ánh mắt có cả sự cầu xin.

Thư Tầm dời mắt đi chỗ khác, không đối mặt cùng cô ta, quay đầu nói với
Ngô Tĩnh: “Chúng ta tới giảng đường 201 thôi.”

Lương Tử Mi, Vưu Nghĩa và Tả Kình Thương dẫn Ngô Tĩnh xuống lầu,
tạm thờitịch thu điện thoại di động của cô ta, chờ xe cảnh sát tới nơi thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.