LỄ TÌNH NHÂN ĐẪM MÁU - Trang 532

Khi đi điều traloại trừ, Lâm Hi nghe nói mấy phòng khám ở đây đều
thường đóng cửa vàokhoảng chín giờ tối, mà hôm nay đã sắp mười một
giờ, sao phòng khám nàymới đóng cửa? Anh ta bước tới, ngăn người đàn
ông khóa cửa lại. Dưới ánh đèn mờ mờ, có thể thấy đối phương trông rất có
phong độ trí thức, cònđeo kính mắt, không nhìn ra được tuổi tác cụ thể,
nhưng ước chừng khoảng ba mươi. Bấy giờ Lâm Hi mặc thường phục, lấy
từ trong người giấy chứngnhận cảnh sát, “Anh là ông chủ hay là bác sĩ của
phòng khám này?”

Người đàn ông đeo kính ngẩn ra hồi lâu, chỉ ra đằng sau theo bản năng.
“Tôi là… bác sĩ. Sao thế?”

“Bình thường các anh đều đóng cửa muộn thế này ư?” Lâm Hi trẻ tuổi
nóng nảy, vốn không hiểu đâu gọi là đánh rắn động cỏ.

Người đàn ông nọ bình tĩnh đáp: “À, không phải. Tầm chín giờ tối hôm
nay, cómột bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp tính tới đây, tôi thấy bệnh của
anhta quá nguy cấp, thượng thổ hạ tả (trên nôn mửa, dưới đi ngoài),
bèntruyền nước cho anh ta. Truyền hết bốn chai nước thì tới giờ này.
Đồngchí cảnh sát ơi, rốt cuộc anh làm sao thế?”

Dù sao nghe cũng có lý. Lâm Hi hơi thất vọng, “Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Anh
tên gì?”

“Tôi họ Tôn.”

“Tôn gì cơ?”

Người đàn ông nọ thoáng khó chịu, nhíu mày nhưng rồi lại nhanh chóng
khôi phục dáng vẻ vô cảm như trước, “Tôn Kiếm Ba.”

Lâm Hi gật đầu, nhìn anh ta biến mất sau khúc ngoặt. Lâm Hi lấy điện
thoạira lần thứ ba, gọi điện thoại cho Chiêm Húc, đối phương vẫn không
nghemáy. Anh ta chửi bậy một tiếng, cho tới khi ra tới ngoài đường lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.