đám cỏ dại ra, thấy Tả Kình Thương vẫn bình an đứngdưới tán cây hòe,
cũng an lòng.
“Anh ta nói gặp ma ở tầng hai, sợ vãi ra quần chạy ra ngoài!” Hồng Thế
Kiện cố gắng hạ bệ hình tượng LâmHi trước mặt Tả Kình Thương, Lâm Hi
đuối lý, đành ngoảnh đầu đi chỗkhác, không thèm để ý tới anh ta.
Tả Kình Thương chỉ nghĩ là haingười họ đang đấu võ mồm nên không mấy
để tâm, giẫm giẫm lên một mảnhđất khá xốp dưới tán hòe, “Chỗ đất này
từng bị đào lên, có rất nhiềukiến, có lẽ ai đấy đã chôn thứ gì đó xuống đây,
ép phẳng đất như ban đầu rồi rời đi, nhưng lại bị kiến đào xốp lên.”
“Tôi đi mượn xẻng.”Hồng Thế Kiện rất nhanh nhẹn, trèo tường rời đi. Lâm
Hi bối rối đứng đómột hồi, rồi kể lại thứ mà mình đã bắt gặp ở tầng hai.
“Có một cái quan tài?” Tả Kình Thương cũng thấy khó tin, “Anh đứng đây
trông coi, tôi lên đó xem thử.”
Lâm Hi gật đầu, chỉ sợ Tả Kình Thương sẽ đi xuống nói với anh ta, tầng
hai vốn chẳng có thứ gì hết!
Chừng mười phút sau, Tả Kình Thương nhảy ra từ một ô cửa sổ đã hỏng,
quay lại sân sau, “Quả thật có một cái quan tài.”
Lâm Hi nắm chặt tay, xem ra bản thân không hề hoa mắt!
“Trong quan tài đúng là có thi thể, chờ Hồng Thế Kiện về, chúng ta sẽ mở
nắpquan tài đó ra.” Tả Kình Thương bước tới bên tường vây, hỏi Thư Tầm:
“Em có mệt không?”
“Em chẳng phải làm gì cả, làm sao mà mệt được?”Thư Tầm biết anh lo
lắng vì cô đang mang thai, không muốn cô làm việctay chân, nếu đã vậy cô
đành phụ trách động não giúp anh thôi. Ví dụ như --- Nếu nói tới địa điểm
chôn giấu thi thể thì căn nhà ma không ai dámbước vào này quả là nơi lý