LỄ TÌNH NHÂN ĐẪM MÁU - Trang 561

“Trong bằng khen Chiến sĩ thi đua có một nửa của anh cũng có một nửa
của em.” Câu này nghe như lời hát.

“Anh cứ tiếp tục phát huy đi. Kệ anh đấy. Ngủ thôi.” Thư Tầm biết mình
nóikhông thắng nổi anh, bèn quyết định kết thúc cuộc trò chuyện.

Tả Kình Thương dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi cũng nhắm mắt.

Ngày hôm sau, Lâm Hi nghe được phạm vi điều tra của Tả Kình Thương,
khôngnhịn được nói: “Tôi thấy cái ‘phòng khám Tức Khang’ kia cũng rất
đángnghi, biết đâu hôm ấy bọn họ lấy cớ truyền nước cho bệnh nhân, mở
cửathâu đêm, Chương Thần Phân đi vào mua thuốc, Chiêm Húc đi điều tra,
kếtquả là bị tên bác sĩ biến thái nào đó sát hại. Bình thường ở trong phòng
khám, con người ta cũng không đề phòng bao giờ.”

“Mẹ nó! Ai bảokhông!” Hồng Thế Kiện phản bác anh ta, “Lúc còn bé tôi
hay bị mẹ lôi đimấy chỗ gì mà viện vệ sinh, trạm y tế, chỉ ước mình mặc áo
giáp sắt đểđề phòng bọn họ tiêm tôi! Ai bảo không đề phòng hả?”

“Anh nhát gan từ nhỏ không có nghĩa là tất cả mọi người đều giống anh.”
Lâm Hi khinh bỉ nói.

Hồng Thế Kiện cười nhạt, “Cũng đúng, không phải tất cả mọi người đều bị
mấy con chuột tàn tật hù dọa đến vãi ra quần như anh.”

Lâm Hi đập bàn đứng dậy, “Anh nói cái gì! Anh…”

Ngô Nhất Táp ho khan mấy tiếng, trừng mắt nhìn Lâm Hi và Hồng Thế
Kiện, hai người họ nhìn nhau hừ lạnh, quay đầu đi chỗ khác nhưng mùi
thuốc súngvẫn nồng nặc khắp nơi.

Tả Kình Thương không để ý tới chuyện tranh cãi của họ, “Lâm Hi nói cũng
đúng, tất cả phòng khám đều xếp luôn vàophạm vi điều tra.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.