LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 226

Chắc hẳn tâm trạng của Hitomi bây giờ hỗn loạn lắm. Mắt cậu ấy vẫn

mở to, run rẩy vì bối rối. Còn thầy quay ngoắt mặt đi, nói với giọng như
đang cố thủ tiêu những cảm xúc của mình.

"Chính tôi - một người lớn - đã làm tổn thương cô bé giống như em

gái của mình. Chắc hẳn tôi được phép lo lắng, lén lút dõi theo cô bé chứ?"

Thầy liên tục lặp lại đến khổ sở rằng nói cho cùng mình chỉ coi Hitomi

như em gái. Nhưng nhịp thở của thầy cứ ngày một hỗn loạn hơn.

Tôi nhớ lại Hitomi hồi tiểu học. Cậu ấy có một khuôn mặt xinh xắn,

trắng trẻo như búp bê, cùng với mái tóc dài rung rinh mỗi khi bước đi, đến
nỗi ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn. Rồi hôm Giáng sinh cậu ấy đóng vai
Đức mẹ Maria, trong khi đang giữa bài hát thì miếng vải cuốn trên đầu tuột
xuống... Mái tóc dài thẳng mượt của cậu ấy tuột ra tha thướt, thật sự mới
xinh đẹp làm sao, làm cho các khán giả phải ngẩn người thở hắt ra.

Một cô bé khả ái, đáng yêu đến mức tưởng như đã cướp đi trái tim bao

người chỉ trong một khoảnh khắc. Đúng lúc này, trong đầu tôi chợt nhớ lại
một điều gì đó.

Là mái tóc dài của cô bé ấy.

Vừa mượt mà, vừa mềm mại...

Lồng ngực tôi nóng bừng, sau khi đã chắc chắn niềm tin vào "sự thật"

này, tôi nói.

"Thầy ơi... Cái kẹp tóc con mực mà thầy trân trọng ấy, thực ra không

phải của em gái, mà là của Hitomi đúng không ạ?"

Thầy Oshinari quay sang nhìn tôi thảng thốt.

"... Không, đó là kỷ vật của em gái tôi. Nó hay đeo thứ ấy lắm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.