LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 227

"Thầy là con trai nên chắc không hiểu được, nhưng mà một cô bé với

mái tóc mỏng như thế thì cái kẹp tóc đó quá nặng, chắc chắn không thể đeo
được đâu ạ."

Đó là một con mực khổng lồ nạm đầy đá lấp lánh bảy sắc cầu vồng, có

gắn một chiếc then cài tóc vững chắc phía sau. Cô em gái tôi thấy trong bức
ảnh có mái tóc ngắn cắt gọn ở ngang vai màu hạt dẻ, cảm giác rất mềm
mại. Với mái tóc ấy mà gắn con mực nặng trịch lên thì sẽ bị tuột ra ngay
thôi.

Đúng thế, nó không phải là kỷ vật của em gái thầy.

Thầy vẫn tránh ánh nhìn của tôi, khuôn mặt gượng gạo.

"Tại sao thầy lại bảo chiếc kẹp tóc đó là kỷ vật của em gái, và lại còn

cho em xem nữa? Có phải là vì chị Tamako đã nhắc đến chuyện món đồ cài
tóc hình con mực không ạ? Vì nếu như em nổi hứng kể lại với Hitomi thì
thầy sẽ khó xử. Chính vì thế nên thầy mới phải lấp liếm đi, nói đó là kỷ vật
của em gái mình? Bởi vì nếu làm thế chắc chắn em sẽ bị thuyết phục, và
bởi vì vấn đề quá nặng nề nên cũng sẽ không nói với Hitomi."

Thầy không trả lời, chỉ mím chặt môi im lặng không nhìn vào mắt tôi.

Nhưng lúc đó tôi vẫn nhớ thầy đã nổi rằng: "Mỗi lần ngắm nhìn nó... tôi lại
nhìn thấy hình bóng của em gái."

"Nó đang đeo kẹp tóc sau đầu, hát lên bằng cái giọng trong trẻo ấy...

Những lọn tóc cứ mượt mà tung bay, và nó cười phá lên vui sướng, hoan hỉ
biết mấy..."

"Những lời nói cùng với ánh mắt dịu dàng của thầy khi ấy, thực ra là

nói về Hitomi phải không ạ?"

Thầy vẫn không trả lời. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, những

sắc màu buồn bã cứ hiện ra trong đôi mắt, nhưng thầy vẫn nhất quyết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.