LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 234

Giọng thầy nhẹ nhàng không có chút gì là căng thẳng, nhưng rồi ánh

mắt ấy lại mờ đục vì lo lắng.

"Nhưng cũng chỉ mong Hitomi không bận lòng vì lời thổ lộ của tôi..."

Hôm chiếu phim, sau khi tuyên bố tình cảm của mình với Hitomi - "Vì

tôi đã yêu em." - thầy tiếp tục cúi gằm mặt, còn Hitomi cứ nhìn thầy mà
khóc. Nhưng tôi nghĩ đó là những giọt nước mắt hạnh phúc của một con
người đã loại bỏ được những đau khổ đặc quánh trong trái tim. Khi Hitomi
đứng dậy rụt rè chạm vào vai thầy, thầy cũng đã từ từ đứng lên nhìn thẳng
vào mắt cậu ấy. Khuôn mặt Hitomi vẫn đầy cay đắng vì đã khóc quá lâu,
thầy nói với giọng thều thào.

"... Chúng ta... đã làm điều quá khủng khiếp với Kai. Tôi sẽ không để

thầy phải hứng chịu một mình. Tôi không thể lãng quên... Tất cả những
chuyện về Kai. Chắc chắn không thể nào. Bởi vì tôi không được phép làm
thế... Vì vậy nên hai ta... hãy cùng nhau gánh vác lỗi lầm này nhé."

Như thể đã được cứu rỗi, thầy thì thầm, biểu cảm mong manh thoáng

buồn.

"Ừ."

Rồi đặt một chiếc trong đôi bông tai của Kai lên tay Hitomi. Hitomi

nắm chặt bàn tay, áp lên một bên má.

"Cậu ấy không nặng lòng gì đâu thầy. Được nghe thầy nói ra sự thật,

Hitomi đã thoải mái hơn hẳn rồi. Em là bạn thân từ nhỏ của cậu ấy mà, nên
chuẩn trăm phần trăm luôn đó."

Nghe vậy ánh mắt thầy trở nên hiền dịu, thầy trả lời.

"Cảm ơn em. Tôi cũng cảm giác như mình vừa mới chết đi sống lại.

Bây giờ tôi có thể yên lòng lên đường rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.