Có thể buộc được Tiêu Vân Trác vào bên trong thạch trận để bảo vệ tính
mạng, xem ra thực lực của nhóm sát thủ này không phải là thấp, nhân số lại
đông, nhất định là đã sớm biết được hành trình của Tiêu Vân Trác mới có
thể bày ra kế hoạch kín đáo thế này.
Trịnh Thuận nhìn Thường Hy gấp gáp nói: “Đông cung không có binh
mã, bây giờ phải làm thế nào đây? Cũng không thể ngồi đây chờ đợi a!!!”
Thường Hy biết là cấp bách, mặc dù ở trong thạch trận cũng tương đối
an toàn, nhưng là ngộ nhỡ trong quân địch có cao thủ phá trận thì làm sao?
Dù sao nếu như bọn họ đã biết được hành trình của Tiêu Vân Trác thì nhất
định đã cẩn thận điều tra mọi thứ, há lại có thể không biết chuyện thạch
trận trong núi hoang kia?
Thường Hy biết bây giờ cứu được Thái tử cũng chỉ có Hoàng thượng,
khẽ cắn răng nói: “Ngài chờ ta đi cầu cứu Hoàng thượng, để Hoàng thượng
đem binh đi cứu Thái tử gia!”
Trịnh Thuận vội vàng gật đầu, trừ cách này ra thì cũng không còn biện
pháp nào khác. Lệ Trung Dũng ở trong thành, nhưng binh mã trong tay hắn
tuyệt đối không thể dùng. Nếu để cho Hoàng thượng biết được Thái tử gia
có qua lại thân mật cùng võ tướng thì không biết sẽ còn sóng gió nào khác
tới?
Thường Hy xoay người vào đại điện, cầm lấy một chiếc đèn cung đình
bằng ngọc lưu ly rồi hướng kiền môn đi tới. Lúc này kiền môn còn chưa
khóa, vẫn kịp thời gian.
Triêu Hà cùng Vãn Thu nhìn thấy Thường Hy muốn đi ra ngoài cũng
muốn theo đi. Thường Hy quay đầu lại nhìn Vãn Thu nói: “Vãn Thu muội
ở lại đây. Nếu là trong nửa canh giờ ta còn chưa có trở lại, muội sẽ cùng
với Trịnh Thuận công công đến An vương phủ tìm Tam vương phi, chuyện
còn lại Trịnh Thuận biết nên làm cái gì.”