phía xa xa kia Thường Hy đang ngồi ngẩn người. Gió nhẹ phất thổi, tay áo
bay nhanh giống như một đôi cánh bướm đang nhẹ nhàng vờn múa phiêu
dật!
Tiêu Vân Trác nhìn lại mình một thân áo gấm, cảm thấy không có gì
chướng mắt, lúc này mới sải bước đi về phía bên kia. Đi tới đi lui, dưới
chân liền vướng phải một cục đá nhỏ, hắn không chút nghĩ ngợi mà đá tung
ra ngoài.
Thường Hy đang ngồi im lặng, trong lúc bất chợt chỉ nghe tõm một
tiếng, ngay sau đó gương mặt bị nước bắn tung tóe. Nàng nhanh chóng
phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn lại, trùng hợp thấy được Tiêu Vân Trác
còn chưa có hạ chân xuống. Lửa giận vụt một tiếng xông lên não, thật là
xui xẻo tận cùng, thế nào… thế nào nhiều lần cũng sẽ gặp gỡ hắn!
Lần trước bị hắn đụng xuống nước, lần này lại bị hắn bắn tung tóe một
thân đầy nước. Cho nên mới nói hai người bọn họ tốt nhất là đừng nên gặp
mặt, cứ đụng mặt nhau là nàng lại dính lấy xui xẻo!
Tiêu Vân Trác thật đúng chỉ là vô tình, hắn chỉ tùy ý đá một cước, ai biết
vừa đúng lại rơi trúng mặt nước trước mặt Thường Hy. Nhìn nàng nổi giận
đùng đùng chạy tới, Tiêu Vân Trác gương mặt tuấn tú tối sầm, muốn xoay
người dời đi lại cảm thấy giống như sợ nàng, nhưng mà nếu không đi thì lại
như chọc tới nàng.
Đang còn do dự đã nhìn thấy Thường Hy vọt tới, còn chưa đi tới trước
mặt hắn đã nghe thấy nàng rống giận: “Ta trêu ngươi chọc ngươi cái gì,
ngươi không để cho ta thanh tịnh một lần sao? Làm sao ngươi tên tiểu quỷ
này lại giống như âm hồn bất tán vậy?… A!!!…”
Thường Hy chỉ lo đi về phía trước mà không có chú ý tới hòn đá nhô lên
dưới chân, lập tức bị vấp một cái, nhanh chóng hướng Tiêu Vân Trác mà
ngã tới…