LỆNH TRUY NÃ ĐÔNG CUNG- ÁI PHI ĐỪNG VỘI TRỐN! - Trang 1375

hung ác, chắc không phải là người của Tiêu Vân Trác, trong lúc nhất thời
nào còn có ý định du sơn ngoạn thủy, nhanh chóng đánh xe ngựa chạy lên
phía trước.

Thường Hy cũng đang suy nghĩ mình đi đâu thì tốt. Tứ Thần ca ở Tề

Dương làm huyện lệnh, đi đến chỗ hắn là vô cùng ổn. Nhưng tên Tiêu Vân
Trác gian trá kia nhất định sẽ nghĩ ra, cho nên không thể đi. Thành Lư
Giang xa nhất, lại gần sát Tề Dương, thật ra cũng là một nơi tốt để đến,
huống chi tam ca của nàng còn ở nơi đó. Nhưng là suy tính mãi cuối cùng
lại loại bỏ.

Muốn đi nơi nào đó không gặp người quen biết nhưng ngộ nhỡ mình gặp

nguy hiểm thì rất nhanh sẽ có người đến cứu viện, Thường Hy suy nghĩ
một chút đến nơi cách thành Lư Giang không xa, tiếp giáp với Tề Dương,
có một thành nhỏ gọi là huyện Mặc. Nghe nói nơi đó non xanh nước biếc,
là chỗ rất tốt để dừng chân. Nàng không sống quá nửa năm, thôi thì đi nơi
đó cũng tốt.

Có mục tiêu thì có động lực, Thường Hy cứ vậy một đường hướng về

phía tây đi tới.

Trời gần sập tối, rốt cuộc chạy tới một trấn nhỏ, tìm một khách điếm để

nghỉ chân. Mặc dù khách sạn này rất nhỏ nhưng sạch sẽ và không loạn,
miễn cưỡng có thể chấp nhận. Thường Hy đem xe ngựa giao cho tiểu nhị
còn mình thì đi thẳng lên lầu. Nàng muốn tắm rửa thay quần áo, chạy một
đường thật là bẩn muốn chết.

Tiểu nhị ân cần dẫn Thường Hy lên lầu, cười nói: “Khách quan, cũng chỉ

còn dư lại mỗi gian phòng này thôi. Tuy rằng có nhỏ một chút, nhưng chim
sẻ tuy nhỏ mà ngũ tạng câu toàn, xin ngài chịu đựng một chút. Phòng khác
mặc dù rất lớn nhưng lại có nhiều người ở chung.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.