nhân mà đã chuẩn bị kỹ lưỡng thì người khác cũng đành chỉ thở dài không
biện pháp!
Thần sắc mọi người không tốt, hiển nhiên đều nhìn ra được tình thế bất
lợi. Hàng Nhạc Thủy nhìn Thường Hy nói: “Tối qua nơi này không có
khói.”
Thường Hy sửng sốt, cẩn thận suy tư ý tứ trong lời này, nhất thời thần
sắc đại biến, kinh hô: “Nạp Tháp thật là hèn hạ, tối qua chỉ sợ Lục nguyên
soái xem qua chỉ là trận giả.”
Cái gọi là trận giả, chính là ở bên ngoài trận thật bố trí chướng nhãn
pháp, không khác gì đang mê hoặc kẻ địch. Thế nhưng trận giả cũng phân
làm mấy cấp bậc. Một là trận giả đơn thuần, cái này tương đối dễ, chỉ cần
vòng qua trận giả là đi tới trận thật. Loại thứ hai tương đối khó khăn, đó
chính là trong thật có giả, trong giả có thật. Loại trận thật giả liên hoàn này
lợi hại nhất đó là có thể tùy ý điều trận, làm người ta khó lòng phòng bị,
bước sai một bước là thua cả ván cờ!
Thường Hy đem suy nghĩ của mình đơn giản nói ra một lần. Thần sắc ai
cũng không được tốt, không nghĩ tới lại xảy ra biến cố như thế này, trong
lúc nhất thời tất cả đều trầm mặc. Những người này mặc dù võ công cao
cường lại không hiểu kỳ môn độn giáp, giống như chim bay trên biển, chỉ
có thể thở dài thôi.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Vân Thanh liếc nhìn Hàng Nhạc Thủy,
quay đầu hỏi Thường Hy.
Thường Hy lắc đầu một cái, nói: “Chỉ có thể chờ Lục nguyên soái đến.
Ta muốn nhìn xem trận giả hôm qua ông ấy thấy được là như thế nào, lúc
đó may ra nghĩ được cái gì.”
Mọi người ngồi trên sườn núi lặng lẽ chờ đại quân tới, gió đêm phơ phất
nhưng cũng không cách nào thổi đi âm ai trong lòng. Thường Hy dõi mắt