Minh Sắt cảm thấy lỡ lời, có chút luống cuống tay chân, nói: “Các ngươi
từ từ tán gẫu đi, ta đi trước hỗ trợ. Ta sợ đại ca ngươi một người không
chống đỡ được.”
“Này, đợi đã…” Thường Hy vội vàng hô, đáng tiếc Minh Sắt còn chạy
nhanh hơn cả thỏ, trong nháy mắt chỉ thấy rèm cửa đung đưa.
Mạnh Điệp Vũ vỗ vỗ tay nhìn bộ dáng kinh ngạc của Thường Hy, hết
sức vui vẻ nói: “Ngươi cũng có chuyện không ngờ tới, rất tốt. Ngươi tiếp
tục ở đây buồn bực lo lắng đi, ta phải đi thu lưới. Nhớ kỹ dược tính của
thuốc kia rất lợi hại, không được đi xem náo nhiệt, cẩn thận đả thương tiểu
hài tử.”
Nhìn bộ dáng nghênh ngang rời đi của Mạnh Điệp Vũ, nàng có cảm giác
mình phải hạ hỏa… Từng người một, rất khinh người!
***
Đã ai xem bộ phim Khi thần tình yêu đến chưa? Cái gì gọi là duyên
phận? Bộ phim này chính là bằng chứng tốt nhất cho duyên phận.