đủ, còn có ba ca ca từ nhỏ đến lớn luôn yêu thương nàng, nàng đã từng âm
thầm thề sẽ vì người nhà, vì Ngu gia có thể không bao giờ phải mang danh
thương nhân đê tiện mà không ngừng tranh thủ, bằng bất cứ giá nào cũng
phải đạt được.
Cho nên, Thường Hy không thể chỉ vì chuyện này mà lui về phía sau,
cho dù phía trước có là vực sâu vạn trượng nàng cũng kiên định mà nhảy
xuống. Nghĩ tới đây, trong lòng bất giác thở phào một hơi. Đúng vậy a,
nàng còn có cái gì phải sợ hãi, còn cái gì phải lo lắng, còn có cái gì để mất
nữa?
Thường Hy dừng lại bước chân, nhìn Doanh Nguyệt điện đèn đuốc sáng
rỡ, tựa như một miệng dã thú đang há rộng, mà nàng lại không dám chậm
chễ chút nào từng bước dấn thân.
Một bước đi vào không biết là phúc hay là họa, nhưng nếu không đi vào
thì nhất định là họa, điểm này Thường Hy cực kỳ rõ ràng. Hơn nữa vị Thái
tử lạnh như băng này đã nói vô cùng rõ ràng rằng nàng chỉ có hai con
đường để lựa chọn, mà Thường Hy còn phải sống nữa, cho nên nàng chỉ
còn một lựa chọn duy nhất!
Thời điểm Thường Hy đứng trước mặt Tiêu Vân Trác, hắn tựa hồ tuyệt
đối không kinh ngạc, hai hàng mi khẽ nhếch nhìn Thường Hy lại không nói
câu nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, giống như trên mặt nàng nở ra
một đóa hoa vậy.
Thường Hy bị hắn nhìn chăm chú, cả người sợ hãi, cảm giác tất cả tóc
gáy đều dựng lên, tuy nhiên vẫn như cũ cắn răng nói: “Nô tỳ đã nghĩ xong,
nguyện ý đến phục vụ bên người Phùng Lương đễ!”
Khóe miệng Tiêu Vân Trác chậm rãi cong lên, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên
mặt bàn tạo ra những âm thanh nhỏ giọt, hồi lâu mới lên tiếng: “Sau đó thì
sao?”