LỆNH TRUY NÃ ĐÔNG CUNG- ÁI PHI ĐỪNG VỘI TRỐN! - Trang 690

Thường Hy đưa trán thật cao nhìn Vân Thanh, nàng ta muốn mình cúi

đầu, mình càng không để cho nàng đắc ý, khóe miệng khẽ nhếch, trên mặt
lộ ra nụ cười sáng rỡ diễm lệ đẹp nhất, thanh âm thanh thúy bật thốt lên:
“Dễ dàng cũng tốt, không dễ dàng cũng được, đây là chuyện của ta, không
nhọc Vân Thanh cô cô quan tâm. Huống chi… Thường Hy là ai cô cô nên
biết, chuyện ta muốn làm thì không gì không thể!”

Vân Thanh cũng không tức giận, thản nhiên nói: “Vậy thì chúc cô mã

đáo thành công. Ở trong hậu cung này, người nhất thời đắc ý có nhiều,
nhưng là ngắn thì năm ba tháng, lâu thì một hai năm sẽ từ từ biến mất, có
thể trụ được mười mấy hai mươi năm thật không có mấy người. Ngu
Thượng nghi cho rằng mình là loại người nào?”

Thường Hy đi về phía trước mấy bước, cách Vân Thanh ngày càng xa,

nghe được như thế thì nói về: “Thế Vân Thanh cô cô là loại người nào?
Tựa hồ sau khi Thường Hy đến, cô cô cũng rất không thuận lợi đấy!”

Sắc mặt Vân Thanh biến hóa, hừ lạnh một tiếng phật tay áo bỏ đi.

Thường Hy nghĩ Vân Thanh có chút cổ quái, xoay người muốn đi, trong

lúc bất chợt có vật gì đó lóe sáng chiếu rọi vào mắt nàng. Thường Hy định
thần nhìn lại, thì ra là trâm bạc mới vừa rồi Vân Thanh vội vàng rời đi mà
đánh rơi.

Thường Hy theo bản năng đi tới khom lưng nhặt lên, cầm trong lòng bàn

tay tỉ mỉ quan sát, sắc mặt liền thay đổi. Trâm bạc khắc hoa mai này cùng
với cái nàng nhặt trong rừng trúc ngày ấy giống nhau như đúc.

Chẳng lẽ Vân Thanh cư nhiên chính là người muốn đẩy nàng vào chỗ

chết sao? Thường Hy nắm thật chặt trâm bạc, nhìn phương hướng Vân
Thanh biến mất mà lâm vào trầm tư. Nếu quả thật là Vân Thanh thì tại sao
nàng ta lại làm như vậy? Còn có trâm bạc này, là cố ý rơi xuống hay là vô
tình đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.