Phùng Thư Nhã, nếu là do nàng ta ra mặt thì không phải là không thể. Quan
trọng hơn là thứ nhất có thể ly gián quan hệ giữa Phùng Thư Nhã và La
Thúy Yên, hai người trở mặt, về sau cơ hội hợp tác không cao. Thứ hai,
nếu như Phùng Thư Nhã có mệnh hệ gì, phụ thân của Phùng Thư Nhã cùng
Mị phi và Ngũ hoàng tử tất nhiên sẽ thế bất lưỡng cập, cũng miễn cưỡng
coi là một mũi tên hạ hai con chim!
Thường Hy thở dài một hơi, nói đi nói lại vẫn là nàng suy nghĩ tính toán
chu đáo cho hắn, bất đắc dĩ thở dài, ai bảo bọn họ cùng ngồi trên một chiếc
thuyền, hắn tốt tự nhiên nàng cũng sẽ tốt!
Thường Hy nhìn sắc trời, đứng dậy đổi một bộ cung trang xanh nhạt, làn
váy rộng phiêu dật uốn lượn, đẩy cửa bước ra. Thường Hy đi ra ngoài, bất
kể thế nào nàng cũng phải để cho Phùng Thư Nhã náo Mị phi một trận, cứ
như vậy Tiêu Vân Trác mới có thể tùy cơ ứng biến.
Nhìn ở khúc quanh thấy được Vân Thanh, Thường Hy không nghĩ sẽ gặp
được nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thường Hy nhìn thấy được trong
mắt Vân Thanh tựa hồ có chứa điều gì đó, nhưng là nàng đoán không ra,
bởi vì nàng vẫn không nhìn thấu Vân Thanh. Lại nói Vân Thanh là giúp
Phùng Thư Nhã nhưng là cũng không để cho nàng ta huyên náo quá phận,
cái đó nắm chắc vừa vặn. Ở điểm này Vân Thanh so với nàng cao minh hơn
nhiều lắm, Thường Hy không thể không thừa nhận, Vân Thanh thật là một
nữ nhân khiến người ta xem không hiểu.
Không muốn có quá nhiều dây dưa, Thường Hy chẳng qua là gật đầu
chào nàng một cái, xoay người muốn đi, lúc này lại nghe được Vân Thanh
mở miệng nói: “Ngu Thượng nghi, xin dừng bước!”