LỊCH SỬ DO THÁI - Trang 527

Thái như những mẫu người khó chịu hoặc phản xã hội. Charles Dickens
không cưỡng nổi cám dỗ này trong cuốn Oliver Twist (xuất bản định kỳ,
1837-1838), trong đó Fagin độc ác được gọi một cách xúc phạm là “Do
Thái,” mặc dù đặc tính Do Thái của nhân vật này không rõ ràng. Có nhiều
tội phạm Do Thái ở London, nhất là trong cộng đồng Ashkenazi nghèo
túng. Người Do Thái nằm trong số những người đầu tiên được đưa tới Úc;
khi hệ thống này dừng hoạt động vào năm 1852, ít nhất 1.000 người Do
Thái đã tham gia vào hệ thống. Trong số họ có Isaac (Ikey) Solomons,
mệnh danh là “ông hoàng của những kẻ tàng trữ đồ gian.”

133

Dickens được

cho là đã lấy ông làm mô hình cho nhân vật Fagin của mình. Nhưng
Dickens rất tức giận trước những lời cho rằng Oliver Twist là tác phẩm bài
Do Thái. Gần như để phản bác chúng, trong cuốn Our Mutual Friend
(Người bạn chung của chúng ta) (xuất bản định kỳ, 1864-1865), ông mô tả
một trong những nhân vật thánh thiện nhất của mình, quý ông Riah, “người
Do Thái hiền lành mà lòng biết ơn đối với chủng tộc của ông ta thật sâu
sắc.”

Đôi khi, không rõ liệu có phải người Do Thái được dựng lên như một nhân
vật hư cấu hay không. Thời Victoria, người Do Thái thường được cho là có
mái tóc đỏ cáu bẩn, và một số nhân vật đáng ghét sở hữu đặc điểm này:
chẳng hạn Uriah Heep trong David Copperfield; hay cha Obadiah Slope
trong Barchester Towers (Những tòa tháp Barchester) của Anthony
Trollope. Trollope đôi khi bị chỉ trích vì mô tả người Do Thái xấu xí. Ông
chắc chắn không ưa gì Disraeli (người xuất hiện trong nhân vật quý ngài
Daubeney ở các tiểu thuyết chính trị của ông). Nhưng những người khác
cũng vậy, trong đó có Dickens và Thackeray, không nhất thiết vì lý do
chủng tộc; và Disraeli đáp trả, châm biếm cả Dickens lẫn Thackeray trong
cuốn tiểu thuyết cuối cùng của mình, Endymion (1881). Trollope viết rất
nhiều tiểu thuyết, mô tả vô số người nước ngoài (ông là người đi nhiều nhất
trong các tiểu thuyết gia thế kỷ 19) nhưng đọc kỹ thì không hề thấy có
phong cách kỳ thị người Do Thái. Quý bà Max Goesler, xuất hiện trong
nhiều cuốn tiểu thuyết chính trị của ông, là một phụ nữ vô cùng đức hạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.