III - PHONG TRÀO ĐẤU TRANH GIÀNH ĐỘC LẬP Ở CÁC
NƯỚC VÙNG BÁN ĐẢO BAN CĂNG
Từ giữa thế kỷ XIX, các nước vùng bán đảo Ban Căng còn nằm dưới
ách thống trị của Thổ Nhĩ Kỳ. Sự tan rã của chế độ phong kiến và sự xuất
hiện những nhân tố tư bản chủ nghĩa đẩy mạnh quá trình đấu tranh giải
phóng dân tộc, chống đế quốc Thổ và ách thống trị phong kiến. Trong
những năm 50 - 60 của thế kỷ XIX, phong trào đấu tranh lên mạnh ở
Valakhi, Mônđavi, Bungari, Xecbi…
1. Sự thành lập nước Rumani (1861)
Trong thời gian này, Mônđavi và Valakhi vẫn là những công quốc có
nền kinh tế nông nghiệp phụ thuộc vào Thổ Nhĩ Kỳ. Nhu cầu cung cấp
nông sản cho thị trường không ngừng tăng lên gắn liền với sự bóc lột nông
dân ngày càng nặng nề. Chế độ nông nô còn tồn tại, người nông dân không
có quyền hành, chịu ách áp bức, bóc lột cùng cực.
Mặc dầu quan hệ phong kiến tồn tại, những nhân tố kinh tế tư bản chủ
nghĩa cũng bắt đầu phát triển.
Giữa những năm 60 thế kỷ XIX đã có 172 cơ sở sản xuất sử dụng máy
hơi nước. Công nghiệp khai mỏ bắt đầu phát triển. Chỉ riêng năm 1858,
dầu hỏa khai thác tăng từ 250 đến 500 tấn và những nhà máy đầu tiên ra
đời. Đường sắt, đường dây bưu điện… bắt đầu được xây dựng.
Sự thống trị của quan hệ phong kiến, tình trạng thiếu thị trường thống
nhất ở trong nước, sức mua của quần chúng nhân dân bị giảm xuống đã
ngăn cản sự phát triển kinh tế của các công quốc. Sự phát triển của sức sản
xuất đòi hỏi phải thống nhất đất nước và xóa bỏ tình trạng phụ thuộc chính
trị vào Thổ Nhĩ Kỳ. Cho nên vấn đề thống nhất các công quốc trở thành
một yêu cầu cấp thiết của quần chúng nhân dân và của sự phát triển kinh tế
ở Rumani.