công xưởng này sẽ làm hoãn phần nào các cuộc đấu tranh giai cấp, gieo rắc
ảo tưởng chờ đợi vào chính phủ, phù hợp với lời tuyên truyền của Luy
Blăng. Dưới con mắt của giai cấp tư sản, tiểu tư sản và nông dân thì công
nhân các công xưởng quốc dân chỉ là những người “vô công rồi nghề”, lười
biếng mà vẫn lĩnh lương trích trong các khoản thuế của họ. Do đó, các giai
cấp khác sẽ bị lầm lẫn khi ủng hộ tư sản trong việc tiêu diệt lớp người đông
đảo này khi có điều kiện.
Chính phủ lâm thời thành lập một đội vệ binh biệt động gồm 24 tiểu
đoàn tuyển lựa những thanh niên từ 15 đến 20 tuổi. Phần đông họ thuộc về
tầng lớp vô sản lưu manh, sẵn sàng bán mình cho giai cấp tư sản, được
hưởng chế độ ưu đãi đặc biệt. Điều nguy hiểm là giai cấp công nhân đã coi
đó là đội vệ binh vô sản đối lập với đội vệ quốc tư sản, coi nó là những
chiến sĩ tiên phong của mình trên các chiến lũy, hoan hô nó một khi cuộc
diễu hành được diễn ra trên đường phố. Thực ra, nó là một đội quân chống
vô sản nằm ngay trong lòng giai cấp vô sản.
Nền tài chính thiếu hụt là vấn đề cấp thiết đặt ra trước mắt Chính phủ
lâm thời. Chính phủ ban hành nhiều biện pháp: duy trì tất cả các thuế khóa
trước kia đánh vào quần chúng nhân dân; trả lại trước kỳ hạn cho những
người mua công trái quốc gia (hầu hết là tư sản) để gây lòng tin tưởng của
giai cấp tư sản đối với khả năng trả nợ của nhà nước; lưu hành cưỡng bức
trong toàn quốc các tín phiếu của Ngân hàng … Để bù đắp lỗ hổng của
ngân quỹ, ngày 16-3, chính phủ ra sắc lệnh tăng 45 phần trăm đánh vào bốn
loại thuế trực thu ở nông thôn. Báo chí tư sản làm cho công nhân tưởng
rằng thuế đó đánh vào bọn địa chủ nhưng thật ra là đập vào lưng nông dân.
Nó lại làm cho nông dân tưởng rằng món thuế tăng của mình dùng để nuôi
những người vô sản “lười biếng ở thành thị, là gánh nặng do nền Cộng hòa
đem lại cho họ. Cho nên “thuế 45 xăngtim” là một vấn đề sinh tử đối với
nông dân Pháp; họ đã biến thứ thuế đó thành vấn đề sinh tử đối với nền
Cộng hòa. Từ đấy trở đi, đối với người nông dân Pháp thì nền Cộng hòa là
món thuế 45 xăngtim và họ coi giai cấp vô sản Pari là kẻ lãng phí đã ăn
chơi hưởng lạc bằng mồ hôi nước mắt của họ.