nên ta bị đuổi đến đây".
Ông lão không cho thế là phải, nói lại: "Nếu ngài đã thấy mọi người là
bẩn thỉu, thì không nên giữ cho mình là thanh cao. Nếu nhiều người đều
say, thì ngài cần gì phải tỉnh một mình".
Khuất Nguyên phản đối: "Ta nghe người ta nói rằng: người mới gội
đầu, thường hay chải tóc; người mới tắm giặt, thường hay phủi bụi trên
quần áo. Ta thà nhảy xuống sông, vùi xác trong bụng cá, chứ không thể
nhấn tấm thân sạch sẽ trong bùn nhơ, làm ô uế cả thân mình".
Do Khuất Nguyên không chịu trôi nổi theo thói đời, nên tới năm 278
TCN, vào ngày mồng năm tháng năm âm lịch, ông ôm một hòn đá, nhảy
xuống sông Mịch La trẫm mình. Nông dân xung quanh được tin đó, đều bơi
thuyền đi tìm cứu Khuất Nguyên. Nhưng nước sông mênh mông, không
tìm đâu thấy xác ông. Mọi người mò lặn suốt ngày vẫn không có tăm hơi
gì. Ông lão đánh cá rất buồn rầu, liền lấy cơm trong giỏ rắc xuống sông, coi
như hiến cho linh hồn Khuất Nguyên.
Đến ngày mồng năm tháng năm năm sau, dân ven sông nhớ tới ngày
Khuất Nguyên tự trầm, liền bơi thuyền rắc cơm xuống sông để tế lễ ông.
Về sau, họ thay cơm bằng bánh trôi, thay thuyền thường bằng thuyền rồng.
Lâu dần mãi trở thành một phong tục. Cứ đến mồng 5 tháng 5 âm lịch hằng
năm, gọi là Tết Đoan ngọ, họ lại tiến hành tục lệ trên.
Khuất Nguyên mất đi, nhưng ông để lại một số tác phẩm thi ca ưu tú,
trong đó nổi tiếng nhất là "Ly Tao". Trong tác phẩm ông lên án gay gắt bọn
tiểu nhân bán nước, biểu lộ tình cảm yêu nước thương dân của mình, gửi
gắm tình cảm vô cùng sâu đậm vào mỗi gốc cây ngọn cỏ của nước Sở.
Người đời sau đều công nhận Khuất Nguyên là một nhà thơ yêu nước kiệt
xuất của Trung Quốc thời cổ.