Một hôm, 17 tên lính trong trại của Quách Hy ra phố, vào quán uống rượu
say rồi gây sự. Chủ quán đòi trả tiền, chúng liền rút dao đâm chủ quán bị
thương, rồi đạp đổ tất cả các thùng rượu trong quán. Rượu đổ lênh láng
khắp quán và tràn xuống cống rãnh Đoàn Tú Thực được tin báo, lập tức
phái 1 đội quân tới bắt toàn bộ bọn lính đó, chém ngay tại chỗ. Dân chúng
thấy bọn lưu manh hại người đó bị trị tội, tất cả đều hò reo phấn khởi. Tin
tức truyền tới trại quân của Quách Hy, quân lính thấy nói có kẻ dám giết
người của Quách gia, liền ào lên đòi trả thù. Thoáng chốc tất cả đều mặc
khôi giáp, chỉ đợi lệnh của Quách Hy là tới quyết sống mái với Bạch Hiếu
Đức. Bạch Hiếu Đức hoảng sợ trách Đoàn Tú Thực là chuốc lấy tai họa.
Đoàn Tú Thực nói: "Bạch Công đừng sợ. Tôi sẽ có cách đối phó". Nói
xong, chuẩn bị đi tới trại quân của quách Hy.
Bạch Hiếu Đức muốn phái mấy chục tráng sĩ hộ tống Tú Thực. Đoàn
Tú Thực nói: "Không cần dùng đến lính!". Rồi cởi bỏ bộ đao, chọn 1 tên
lính què dắt ngựa cho mình, cùng đến trại quân Quách Hy.
Vệ sĩ của Quách Hy nai nịt khôi giáp, sát khí đằng đằng, ngăn Đoàn
Tú Thực ngoài doanh môn. Đoàn Tú Thực vẫn tươi cười vừa đi vào vừa
nói: "Giết một lão già như ta, cần gì tới đội ngũ hùng dũng thế này! Ta
mang đầu tới nộp đây, mau mời chủ tướng của các ngươi ra đây".
Vệ binh thấy thái độ của Đoàn Tú Thực rất ung dung, đều đứng ngây
người, 1 tên vội chạy vào báo cáo, Quách Hy lập tức ra mời Đoàn Tú Thực
vào. Đoàn Tú Thực vái chào Quách Hy rồi nói: "Quách Lệnh Công đã lập
được công lao to lớn nhường ấy, mọi người đều rất kính trọng. Thế mà ngài
lại dung túng cho quân lính hoành hành phạm pháp. Nếu cứ tiếp tục thế này
mãi thì sẽ có đại loạn. Đất nước lại lâm vào đại loạn thì công danh của họ
Quách nhà ta đâu còn nữa".
Quách Hy nghe nói, bừng tỉnh ngộ nói: "Đoàn Công đã chỉ giáo, thực
là xuất phát từ lòng yêu mến, giữ gìn cho họ Quách. Tôi xin nghe theo lời
khuyên bảo của ngài". Nói xong, quách Hy quay đầu lại quát bảo tả hữu: