việc khôi phục Trung nguyên. Nếu cứ quen với cuộc sống nhàn hạ, thì sau
này khi đất nước cần đến, tôi làm sao đảm đương được nhiệm vụ? Vì vậy,
hằng ngày tôi phải mượn việc này để rèn luyện gân cốt".
Sau khi Vương Đôn thất bại, vương triều Đông Tấn mới thăng Đào
Khản lên chức Chinh Tây đại tướng quân kiêm thứ sử Kinh Châu. Trăm họ
ở Kinh Châu nghe tin Đào Khản được trở về thì đều vui mừng tranh nhau
đến chào đón. Tuy đã làm đến chức quan đứng đầu 1 châu, nhưng Đào
Khản vẫn hết sức thận trọng, cần mẫn. Mọi việc từ lớn đến nhỏ trong nha
môn Kinh Châu, ông đều thân tự kiểm tra, không bao giờ buông lỏng. Ông
thường nói với bộ hạ: "Đại Vũ là một thánh nhân mà vẫn quí trọng từng
chút thời gian, còn chúng ta là những người bình thường, về trí tuệ và năng
lực còn kém xa Đại Vũ, lại càng phải quí trọng thời gian, sao có thể tham
hưởng an nhàn được. Nếu lúc còn sống không có cống hiến gì cho đất
nước, khi đã chết không để lại tiếng tăm gì tốt; thì chẳng phải uổng phí một
đời hay sao?".
Một số quan lại dưới quyền ông ham rượu chè cờ bạc nên thường làm
lỡ việc công. Đào Khản vô cùng giận dữ khi biết việc đó. Ông sai người đi
thu hết các đồ dùng để uống rượu và đánh bạc, ném xuống sông và cho
phạt roi tất cả số quan lại đó. Từ đó về sau, những người phạm lỗi đều sợ,
không dám tái phạm nữa. Một lần, trên đường đi thị sát, ông thấy 1 người
đi đường vừa đi vừa thuận tay ngắt những bông lúa chưa chín ở cánh ruộng
ven đường, rồi vung vẩy trên tay chơi nghịch. Đào Khản cho gọi người đó
lại hỏi: "Ngươi ngắt những bông lúa này để làm gì?".
Người bị hỏi liền nói thực: "Không để làm gì cả. Chỉ là tiện tay ngắt
mà thôi".
Nghe trả lời, Đào Khản đùng đùng nổi giận, mắng: "Bản thân ngươi
không cày cấy, lại vô duyên vô cớ phá hoại lúa má của người ta. Sao lại có
thể như thế được?". Nói rồi hạ lệnh cho binh lính trói người đó lại, đánh
cho 1 trận rồi mới thả ra.