thể phòng thủ ngoài cửa quan, mà phải rút toàn bộ quân đội vào trong Sơn
Hải Quan. Viên Sùng Hoán kiên quyết phản đối việc rút quân. Ông nói:
"Chúng tôi hết sức khó khăn mới đứng chân được ngoài cửa quan, sao lại
dễ vứt bỏ đi như vậy được?".
Cao Đễ nhất định bắt Viên Sùng Hoán bỏ Ninh Viễn. Viên Sùng Hoán
cả giận, nói: "Chức vụ của tôi là phòng thủ Ninh Viễn. Cần chết thì cũng
chết ở đó, quyết định không rút về phía sau!".
Cao Đễ đành để Viên Sùng Hoán giữ lại 1 số quân Minh ở Ninh Viễn,
nhưng lại hạ lệnh cho các toán quân Minh khác ngoài cửa quan phải rút về
trong Sơn Hải Quan theo kỳ hạn quy định. Mệnh lệnh được ban bố hết sức
đột ngột, các toán quân không hề được chuẩn bị, vội vàng lui quân, bỏ lại
hơn 10 vạn tạ lương thực (= 5000 tấn). Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy quân Minh
rút lui lếch thếch như vậy, cho rằng đây là 1 đối tượng không đáng ngại. Vì
vậy, năm 1626, ông dẫn 13 vạn đại quân vượt qua Liêu Hà, tiến đánh Ninh
Viễn. Lúc đó, quân Minh ở các cứ điểm xung quanh đã rút hết, thành Ninh
Viễn chỉ còn hơn 1 vạn quân, ở vào thế hoàn toàn cô lập. Nhưng Viên Sùng
Hoán không nao núng. Ông cắn ngón tay, lấy máu viết 1 bức huyết thư thề
chết chống quân Kim, đưa cho tướng sĩ xem và động viên khuyến khích
mọi người quyết chiến. Tướng sĩ cảm động, sôi trào nhiệt huyết, thề quyết
1 lòng theo Viên tướng quân tử thủ Ninh Viễn. Tiếp đó, Viên Sùng Hoán ra
lệnh cho cư dân ngoài thành đem theo lương thực, tài sản rút vào trong
thành, rồi cho đốt hết nhà cửa ngoài thành, không để cho quân Kim có chỗ
trú. Ông trao nhiệm vụ rõ ràng cho từng quan chức trong thành, người lo
tiếp tế quân lương, người phụ trách dò xét nội gian. Ông còn gửi thư cho
tướng giữ Sơn Hải Quan, yêu cầu nếu phát hiện thấy binh sĩ nào trốn chạy
về thì xử trảm ngay tại chỗ. Lệnh ban ra, lòng người trong thành Ninh Viễn
đều chỉ tập trung vào việc giữ thành giết địch, không hề phân tán lo toan
việc gì khác.