LỊCH SỬ TRUNG QUỐC 5000 NĂM TẬP 4 - Trang 58

Sau thất bại, Dã Tiên thấy giữ mãi Minh Anh Tông cũng chẳng có ích

gì, liền tha cho Minh Anh Tông về Bắc Kinh. Vu Khiêm 1 lòng bảo vệ
quốc gia, nhưng Từ Hữu Trinh, kẻ đã chủ trương bỏ chạy trong lúc Bắc
Kinh nguy cấp, bị Vu Khiêm lên án nặng nề; và đại tướng Thạch Hanh, đã
có lần bị Vu Khiêm quở trách, vẫn ôm mối hận trong lòng, ngấm ngầm tìm
thời cơ để trả hận. Anh Tông về Bắc Kinh được 7 năm, tức vào năm 1457
thì Minh Đại Tông ốm nặng. Từ Hữu Trinh, Thạch Hanh câu kết với 1 số
hoạn quan, đem quân xông vào hoàng cung, lại tôn Minh Anh Tông Chu
Kỳ Trấn lên làm vua. Lịch sử gọi sự kiện này là "đoạt môn chi biến" (sự
biến chiếm đoạt cửa cung). Ít lâu sau, Minh Đại Tông chết. Minh Anh Tông
trở lại ngôi hoàng đế, vốn đã tức giận Vu Khiêm giúp em mình lên ngôi
hoàng đế trong lúc ông bị bắt, lại thêm lời vu cáo Từ Hữu Trinh, Thạch
Hanh, liền dụng tâm độc án, ghép Vu Khiêm vào tội "mưu phản" và giết hại
ông. Nhân dân Bắc Kinh nghe tin Vu Khiêm bị giết 1 cách oan uổng, thì già
trẻ gái trai đều đau đớn khóc ròng. Người ta lưu truyền bài thơ "Vịnh vôi"
mà ông làm lúc còn trẻ

"Thiên chùy bách tạc xuất thâm sơn,

Liệt hỏa phần thiêu nhược đẳng nhàn.

Phấn cốt toái thân hồn bất phạ,

Yến lưu thanh bạch tại nhân gian".

Dịch thơ:

"Đục phá người mang khỏi núi non,

Lửa hừng thiêu đốt chẳng sờn gan.

Tấm thân tan nát không hề sợ,

Thanh bạch còn lưu tại thế gian".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.