cả nước thành một dinh luỹ cách mạng; tất cả hãy chi viện cho chiến
tranh và tất cả mọi lực lượng, mọi tài nguyên của quốc gia đều phải
dùng vào công cuộc bảo vệ cách mạng. Trong điều kiện cụ thể của
Việt Nam, sức mạnh để chiến thắng kẻ thù không thể chỉ dựa vào quân
đội thường trực, càng không thể chỉ dựa vào ưu thế về trang bị vũ khí,
mà trước hết và chủ yếu là phải dựa vào sức mạnh của toàn dân được
tổ chức lại; cần phải động viên toàn dân, vũ trang toàn dân.
2. Tư tưởng về xây dựng lực lượng chính trị và mặt trận chính trị làm nền tảng cho thế trận
chiến tranh nhân dân
Xuất phát từ quan điểm bạo lực cách mạng của chủ nghĩa Mác
- Lênin, Đảng ta cho rằng, sự nghiệp kháng chiến là sự nghiệp của
toàn dân và chủ trương xây dựng lực lượng kháng chiến, lực lượng
tiến hành chiến tranh nhân dân thành một khối thống nhất rộng rãi,
vững chắc, bao gồm lực lượng chính trị quần chúng có tổ chức và lực
lượng vũ trang nhân dân ba thứ quân làm nòng cốt cho toàn dân đánh
giặc. Trong chiến tranh nhân dân Việt Nam, bạo lực cách mạng là sự
kết hợp chặt chẽ giữa đấu tranh chính trị với đấu tranh vũ trang, khởi
nghĩa vũ trang với chiến tranh cách mạng. Để tiến hành cách mạng
bạo lực phải kết hợp chặt chẽ hai lực lượng với nhau, đó là: Lực lượng
chính trị quần chúng và lực lượng vũ trang nhân dân. Trong đó, Đảng
coi việc xây dựng lực lượng chính trị là điều cơ bản nhất, có ý nghĩa
quyết định nhất, là cơ sở để xây dựng, phát triển lực lượng mọi mặt
của kháng chiến: chính trị, quân sự, kinh tế và văn hóa, ở cả tiền tuyến
lẫn hậu phương. Khi chiến tranh cách mạng đã phát triển một cách
toàn diện, quy mô ngày càng rộng lớn, thì lực lượng chính trị quần
chúng không chỉ là lực lượng tham gia xây dựng hậu phương, chi viện