LIÊN HOA LÂU - TẬP 1 - Trang 130

- Trong này đã có người vào rồi lấy Quan Âm Thùy Lệ đi. Phiến đá trên

cánh cửa Quan Âm không phải bị nứt một cách ngẫu nhiên mà bị người ta
dùng chưởng lực ép cho lỏng ra, chính vì đã bị người khác tác động một lần
nên chúng ta mới dễ dàng phát hiện vết nứt.

Phương Đa Bệnh và Dương Thu Nhạc kinh ngạc thất sắc.

- Rốt cuộc là ai, lại có công lực mạnh như thế?

Lý Liên Hoa cười, vẫn chỉ lắc đầu. “Cát Phan” dưới đất bỗng hét lớn:

- Địch Phi Thanh! Giáo chủ Kim Loan Minh Địch Phi Thanh! Ngoài

“Bi Phong Bạch Dương” Địch Phi Thanh ra, ai có thể có được công lực ấy?

Phương Đa Bệnh “xì” một tiếng.

- Hừ, nói vớ vẩn, ai mà không biết Địch Phi Thanh đã cùng chết với Lý

Tương Di từ lâu, y chết cũng mười năm rồi.

“Cát Phan” ngẩn người.

- Nhưng nói không chừng y có truyền nhân, huống hồ Địch Phi Thanh

và thị vệ Địch Trường Tụ của Phương Cơ thời ấy cùng mang họ Địch, nếu
họ là họ hàng, Địch Phi Thanh đương nhiên biết lối vào cửa Quan Âm ở
đâu.

Lý Liên Hoa lại thẫn thờ, lẩm bẩm:

- Khứ giả nhật dĩ sơ, Sinh giả nhật dĩ thân. Xuất quách môn trực thị.

Đãn kiến khâu dữ phần. Cổ mộ lê vi điền, Tùng bách tồi vi tân. Bạch dương
đa bi phong, Tiêu tiêu sầu sát nhân

(*)

… Gặp lại Bi Phong Bạch Dương ở

đây, quả thật rất đúng lúc.

(*) Bài Khứ Giả Nhật Dĩ Sơ ( Người đi dần xa cách) của Trung Quốc,

khuyết danh. Do Điệp Luyến Hoa dịch.

Người đi dần xa cách, Người tới dần thêm thân. Ra cửa thành xa ngóng,

Những gò với mộ phần. Mộ xưa nay hóa ruộng, Tùng bách thành củi rồi.
Bạch dương nhiều gió nổi, Vi vu não dạ người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.