LIÊN HOA LÂU - TẬP 1 - Trang 218

Niệm nhĩ độc hà chi?

Mộ vũ tương hô thất,

Hàn đường dục hạ trì.

Chử vân đê ám độ,

Quan nguyệt lãnh tương tùy.

Vị tất phùng tăng chước,

Cô phỉ tự khả nghi…

(*)

(*)Dịch :

Đàn nhạn về tận ải,

Nghĩ sao mình lẻ loi?

Mưa chiều át tiếng gọi,

Ao lạnh xuống chậm thôi.

Bên mây qua chẳng nổi,

Trăng ải lạnh còn soi.

Chưa gặp tên bắn tới,

Bay lẻ ngại nghi hoài.

Hắn đi đi lại lại trước gương mấy bước, thở vắn than dài.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên từ cổ họng Quách Khôn phát ra

mấy tiếng kêu khẽ “hà hà”, rồi nhảy khỏi chỗ cỏ nhặt một cành cây khô lao
về phía Lý Liên Hoa mà đánh, Vương Hắc Cẩu vốn định hét lên, “To gan”,
nhưng rồi nghĩ thế nào lại nhẫn nhịn, chỉ thấy Lý Liên Hoa kêu một tiếng
rồi ngã xuống, Quách Khôn kéo hắn vào dưới gốc cây, gào lên những tiếng
kì dị:

- Ta để các ngươi bay! Bay! Ngươi phải thành thật cho ta biết ngươi và

nàng có phải là …Á! – Tiếng “Á” đó đầy thảng thốt. – Yêu quái!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.