LIÊN HOA LÂU - TẬP 1 - Trang 42

- Ta không biết, cũng có thể.

Lý Liên Hoa nhìn nàng chằm chằm, nhìn một lúc rất lâu rồi khẽ nói:

- Ngọc Thành nhiều vàng bạc châu báu, quả nhiên là nơi hại người… Ta

buồn ngủ lắm rồi. – Hắn đột nhiên kéo chăn lên quá đỉnh đầu. - Đêm cũng
đã khuya, cô nương nên về phòng đi.

Vân Kiều kinh ngạc. Hắn khóa nàng trong phòng nói chuyện hồi lâu,

nhìn thấu mọi trò giả thần giả quỷ của nàng, vậy mà không trói nàng lại
giao cho Ngọc Hồng Chúc, còn hạ lệnh tiễn khách? Ngập ngừng một lát,
nàng không thấy sợ nữa, thả lỏng cơ thể, nhưng có phần bối rối.

- Cửa... khóa rồi.

Giọng Lý Liên Hoa vọng ra từ trong chăn:

- À... khóa rồi, nhưng chưa chốt.

Chưa chốt? Vân Kiều ngạc nhiên nhìn cửa lớn bị khóa chặt... Quả nhiên

khóa vàng đã khóa rất ngay ngắn, nhưng ba chiếc then cửa xếp hàng trên đó
đều chưa chốt, đầu kia của khóa không móc vào cửa, chỉ là khép hờ mà
thôi. Bỗng dưng nàng không biết nên kinh ngạc, nên tức giận hay khóc hay
cười, thẫn thờ đẩy cửa bước ra ngoài như một cái xác không hồn.


Một Đời Thần Y

Bảy, tám ngày sau cái đêm Lý Liên Hoa “gặp ma”, đã không còn thấy

bóng ma bóng quỷ hay tiếng ma quỷ hát nữa. Đêm đó, mặc dù Vân Kiều đã
ra khỏi phòng của Tông Chính Minh Châu nhưng nàng nhanh chóng bị
kiếm sĩ trong Ngọc Thành phát hiện. Vì nàng ăn mặc kì quặc, hành tung
đáng ngờ, nên Ngọc Hồng Chúc đã bắt giam nàng lại. Vân Kiều không hề
khai bất kì điều gì trước mọi hình thức tra khảo tàn nhẫn của Ngọc Hồng
Chúc, việc này khiến Lý Liên Hoa cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Hôm nay đã là ngày thứ tám Ngọc Mục Lam dùng món canh có sáu vị cỏ

dại do Lý Liên Hoa kê, bệnh tình không có chuyển biến. Ông vẫn nghệt ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.