LIÊN HOA LÂU - TẬP 2 - Trang 155

mặt phía Tây của bãi tha ma. Mà phía Tây của bãi tha ma là một cái ao,
vì có cái ao đó nên càng khiến người ta không ngờ được rằng, hang động
mà bên trong tựa như địa ngục kia thực sự lại ở bên cạnh ao.

Mặt Nghiêm Phúc khẽ giật giật, lão ta ho khan mấy tiếng. Chỉ nghe

Lý Liên Hoa vẫn tiếp tục nói:

- Mà năm đó bên cạnh ao lại không phải rừng núi hoang vắng, mà là

phú hộ một vùng của trấn Tiểu Viễn, đó là đình viện của Nghiêm Thanh
Điền.

Mặt Nghiêm Phúc bỗng co giật mạnh.

- Làm sao ngươi biết đó là đình viện của Nghiêm gia năm đó chứ?

- Bên cạnh ao có một cái cây hình thù kỳ quái. – Lý Liên Hoa nói. –

Năm đó ta từng đi ngao du qua Miêu Cương, nó có tên là “Kiếm Diệp
Long Huyết”, đây không phải là loài cây của Trung Nguyên. Nếu không
phải cây cối của bản địa thì nhất định là cây người ta trồng, mà nhiều
năm trước đó, người ngoài từ phương xa chuyển đến sống ở nơi này lại
chỉ có Nghiêm gia mà thôi.

Nghiêm Phúc đột nhiên ho khan dữ dội.

- Khụ khụ… khụ khụ khụ…

Lý Liên Hoa nhìn lão đầy vẻ cảm thông, ánh mắt chuyển đến trên

“ngọn núi” mà hắn vừa vẽ, tiếp tục dùng giọng điệu bình tĩnh nói:

- Nếu đình viện của Nghiêm gia đã ở bên cạnh “cái hố”, bên cạnh “cái

hố” còn có một cái ao, đột nhiên ta nghĩ đến… có lẽ người đầu tiên lặn
đến đây theo đường sông không hề muốn đi vào “cái hố”, mà muốn đi
vào cái ao của Nghiêm gia… Như vậy thì có thể ra vào đình viện
Nghiêm gia mà thần không biết quỷ không hay, không bị bất kỳ người
nào nhìn thấy. – Hắn ung dung nhìn ánh tịch dương. – Nghiêm lão, việc
ta nói, có chỗ nào không đúng không?

Cơn ho của Nghiêm Phúc dừng lại, sau một hồi lâu, lão nói, giọng

khàn đặc:

- Không có.

Lý Liên Hoa chậm rãi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.