LIÊN HOA LÂU - TẬP 4 - Trang 191

xong, củi lửa cũng đốt chưa bao lâu. Siêu thuốc bằng gốm thô kia rất mới, hình như vừa
được mua về, phần bã thuốc cũ trái lại không hề sạch sẽ bóng bẩy chút nào. Cũng không
biết bên trong đang luộc thứ gì, củ từ không ra củ từ, khoai lang không giống khoai lang, tất
cả đang sôi sùng sục trong siêu.

Người đun thuốc dùng thanh trúc và lá trúc xanh đan thành một cái giường mềm rồi treo

lên giữa hai thanh tre lớn chắc chắn, che một cuốn sách lên mặt, ngủ say sưa. Canh thuốc
đang khẽ sôi trong siêu tỏa ra mùi thơm đăng đắng, cùng với ánh lửa ấm áp đang khẽ lay
động và làn gió nhẹ xào xạc thổi qua rừng trúc… Sự yên tĩnh trong khu rừng và mùi thuốc
đắng kia, không hiểu sao lại tản ra bầu không khí yên tĩnh thanh bình, khiến người ta cảm
thấy toàn thân thoải mái.

Một con chó núi lông vàng híp mắt nằm bên cạnh “lò dược ba tảng đá”, hai cái tai bên

cụp bên dựng, nhìn thì giống như đang lơ mơ ngủ, nhưng để ý thấy phần lông tai đang khẽ
động đậy và con ngươi nhỏ xíu đang nhấp nháy qua khe mắt thì biết rõ ràng nó đang rất
cảnh giác. Một con bươm bướm trắng nhỏ bay vào rừng, nhẹ nhàng vờn trên đống cỏ xanh
dưới “lò dược”. Đột nhiên miệng con chó núi lông vàng khẽ động đậy, con bươm bướm
biến mất, con chó liếm liếm cái miệng, vẫn híp mắt lười biếng nằm ở đó.

Người nằm trên giường trúc vẫn say ngủ. Trong rừng gió nhẹ thổi khẽ, không khí mát

mẻ, khi ánh mặt trời dần tối lại, trong khu rừng từ từ trở lạnh.

- Gâu! Gâu gâu gâu! Gâu gâu! – Đột nhiên con chó núi lông vàng bật dậy, sủa lên một

tràng với người trên giường.

- Hửm? A… - Chợt nghe thấy một tiếng “lạch cạch”, cuốn sách trên mặt người đó rơi

xuống đất. Hắn cựa quậy, mơ mơ màng màng nhìn lá trúc đang kêu sột soạt trên đầu, sau
một lúc mới khẽ ngáp một cái. – Đến giờ rồi à?

Con chó lông vàng nhào đến cạnh giường, ra sức vẫy vẫy cái đuôi, phát ra tiếng kêu ư

ử. Người ngồi dậy từ trên giường mặc quần áo màu xám, những chỗ bị vá trên góc áo
cũng đã hơi sờn bạc, nhưng vẫn được giặt rất sạch sẽ, phơi nắng đến nỗi mềm hẳn ra,
không còn thấy nếp nhăn nào cả. Nếu không có sắc vàng trên khuôn mặt trắng trẻo kia,
nếu hàng lông mày duyên dáng hơn một chút thì người này miễn cưỡng cũng được xem là
có tám phần dáng vẻ của một công tử khôi ngô bất phàm. Đáng tiếc xuong cốt toàn thân
người này mềm oặt, hắn vừa hồ đồ lại vừa ngốc nghếch, đến đi đường cũng chẳng phân
biệt được Đông Tây Nam Bắc, rõ ràng là đã ngủ quá nhiều.

Thuốc trong siêu sôi đã lâu, lúc này chỉ còn lại một nửa, hắn nhìn Đông ngó Tây một

lúc, cuối cùng cũng tỉnh ra, chậm rãi quay về lầu gỗ lấy ra một cái bát, rót ra nửa bát thuốc
rồi chậm chạp uống. Sau khi uống xong, người mặc đồ xám đó nhìn con chó vàng to lớn
đang nằm cọ lưng dưới đất, nói với vẻ vô cùng tiếc nuối:

- Mày mà còn biết rửa bát nữa thì đúng là mười phân vẹn mười…

Con chó kia có tai như điếc, càng lúc càng thích thú xoắn xuýt thắm thiết với đám cỏ

xanh dưới đất. Người mặc đồ xám nhìn nó, không nhịn được lại mỉm cười, ngón tay thoáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.