LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 124

“Ha ha, Lam Liên tiên nữ lúc chưa nhớ lại ký ức kiếp trước là đáng yêu

nhất!” Ông cụ nhẹ nhàng xoa đầu Cổ Liên: “Cháu tên Liên Liên phải
không?”.

“Sao ông biết?” Tiểu Cổ Liên nghiêng đầu nhìn người đối diện: “Rốt

cuộc ông là ai?”.

“Ha ha, cháu cứ gọi ta là ông Địa Tạng.” Bàn tay ông lão mở ra, lòng

bàn tay xuất hiện một sợi dây chuyền mặt đính viên bảo thạch màu lam.
Viên ngọc hình giọt nước trong suốt óng ánh màu lam nhạt trông như giọt
nước mắt được treo trên sợi dây bạch kim, lấp lánh vẻ đẹp khác thường.
“Nào, để ông tặng cháu món quà, hãy nhớ sau khi đeo sợi dây này thì
những thứ khiến Liên Liên sợ sẽ không thể quanh quẩn bên cháu được
nữa”. Ông lão đeo sợi dây chuyền vào cổ cô bé.

“Nhưng bà nội đã nói là không cho phép Liên Liên tùy tiện nhận đồ của

người khác.” Cổ Liên sờ sợi dây chuyền trên cổ, tỏ vẻ tiếc nuối.

“Bà nội không nhìn thấy sợi dây này đâu, chỉ cần Liên Liên không nói

thì không ai biết cả.” Ông lão chìa tay ra: “Nào, chúng ta ngoắc tay! Đây sẽ
là một bí mật nhỏ của riêng ông và Liên Liên nhé”.

“Được.” Tiểu Cổ Liên vui vẻ ngoắc ngón tay nhỏ bé của mình vào ngón

tay ông lão: “Ngoắc tay giao ước, trăm năm không đổi!”.

“Ha ha ha…” Ông lão cười to, đưa tay vuốt mái tóc Cổ Liên: “Liên Liên,

viên bảo thạch lam này hóa thành từ giọt nước mắt cuối cùng của cháu
trong kiếp trước, tụ hội pháp lực mấy vạn năm của cháu. Đây là Phật Tổ và
Ngọc Hoàng niệm tình cháu trải qua khổ ải nghìn năm, chịu bao bất công
oan trái, nên đặc biệt cho phép trả pháp lực cho cháu”.

“Ông Địa Tạng, cháu nghe không hiểu”. Cổ Liên cau mày nhìn ông cụ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.