LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 127

“Bà nội, bà nội…” Cổ Liên điên cuồng lay cánh tay Phương Tĩnh

Hương, nhưng bà vẫn ngủ như chết không phản ứng gì.

Bất chợt, tay nắm cửa kêu “cạch” một tiếng, cửa bị hé ra từ bên ngoài.

Cổ Liên sợ hãi lùi sâu vào góc tường, cố gắng trùm chăn kín đầu trong khi
tiếng “lộp cộp, lộp cộp” mỗi lúc một gần. Bên ngoài lớp chăn, một bàn tay
lạnh hơn tuyết rờ rẫm trên đầu Cổ Liên vốn đã run lẩy bẩy.

“Bé con, sợ hãi thế làm gì?” Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo vang lên,

nghe u u như thể bị rò rỉ từ một lỗ nhỏ trên cổ.

“Bà nội…” Cổ Liên sợ đến phát khóc.

Bỗng nhiên, bàn tay đen ngòm thọc vào từ mép chăn, tóm chặt lấy cẳng

chân cô bé, cảm giác lạnh lẽo thấu xương trong thoáng chốc lan ra khắp
người.

“Á… Cứu với! Bà ơi!” Cổ Liên thét lên, cố gắng giãy ra khỏi bàn tay

như cành củi khô kia. “Soạt” một tiếng, tấm chăn trùm trên đầu cô bé trôi
tuột xuống. Cổ Liên trợn mắt kinh hoàng nhìn khuôn mặt quỷ lù lù ngay sát
mình chưa tới nửa mét…

Dưới ánh trăng vằng vặc, trên khuôn mặt ma quái trắng bệch hiện rõ đôi

mắt thối rữa, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo âm u. Từ trong khóe mắt, hai dòng
máu đen đang chảy tràn xuống dưới, tí tách nhỏ xuống tấm chăn trắng tinh.
Một cành cây màu tím cắm chặt ngực ma nữ. Xem ra lực đâm rất lớn nên
chỉ còn thấy một đoạn nhỏ lộ ra ngoài. Trên lớp vỏ cây màu tím lấm tấm
những đốm đỏ như thể nó vẫn đang hút máu của ma nữ từng chút một vậy.

“Á… Cút đi!” Cổ Liên sợ đến chết khiếp, bàn tay vô tình khua mạnh về

phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.