LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 281

giết chị cũng được. Đây là khổ nạn chị tự rước lấy, chị sẽ không trốn tránh
đâu”.

“Được, nếu ngươi đã nói thế, ta cũng trả ngươi chút nhân tình. Dù sao

năm đó cũng là ngươi cứu ta, ơn này ta không bao giờ quên.” Người đàn bà
cúi xuống chăm chú nhìn Nghiêm Ngôn với ánh mắt sắc nhọn: “Để báo đáp
ơn cứu mạng của ngươi, ta đã giết gần như toàn bộ những kẻ đã hiếp đáp
ngươi năm xưa. Nay chỉ còn một tên, tên này là chủ mưu vụ hãm hại mẹ
ngươi hồi đó, chính vì hắn mà mẹ ngươi mới tự sát”.

“Ý em nói là kẻ trộm năm ấy?”, Nghiêm Ngôn mở to mắt, chụp mạnh

lấy tay người đàn bà: “Hắn là ai? Nói với chi, hắn là ai?”.

Người đàn bà trầm ngâm một thoáng, rồi bàn tay giơ lên chỉ về phía sau

lưng Nghiêm Ngôn. Bốn phía bừng lên khói xanh, mọi vật thoắt trở lên mơ
hồ, dần dần chìm vào bóng tối.

Không biết bao lâu sau, trong không gian tối om bỗng truyền tới tiếng

bước chân nhè nhẹ. Tiếp đó, “két” một tiếng, cánh cửa không biết từ đâu
xuất hiện từ từ hé mở, bên ngoài hai bóng đen kẻ trước người sau lẻn vào.

“Bụp” một tiếng, đèn trong phòng lại bừng lên sáng choang, khung cảnh

xung quanh lập tức trở nên rõ ràng. Nhờ ánh đèn, Nghiêm Ngôn nhìn thấy
hai người đàn ông ngồi trên chiếc sô pha lớn, một người đứng lên rót rượu
đưa cho kẻ kia.

“Vương Hữu Lợi! Chủ cửa hàng kim cương hàng đầu Bách Dự?”,

Nghiêm Ngôn kinh ngạc liếc mắt sang người đàn bà tóc trắng bên cạnh:
“Chuyện gì xảy ra vậy? Ông ta sao lại ở đây?”.

“Đừng kích động, những gì ngươi nhìn thấy chỉ là ảo ảnh. Ta muốn

ngươi biết chân tướng sự việc năm đó.” Khóe miệng người đàn bà cong lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.