LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 297

rãi, Nghiêm Ngôn ngồi trên giường xếp đồ, lơ đãng bỏ chỗ quần áo mới
mua mấy hôm trước vào trong vali hành lý.

“Chị hồi phục thật nhanh”, Cổ Liên diện bộ váy màu xanh lam bước vào

phòng bệnh, có Bạch Hạo Đan và Lam Úy theo sau.

“Hàn Cổ Liên, thầy Bạch, cảm ơn hai người đã quan tâm, mời ngồi!”,

Nghiêm Ngôn đứng dậy chào hỏi.

“Bó hoa này chú Quan gửi tặng chị, chú ấy phải đi công tác đột xuất nên

không đến được”, Cổ Liên đưa bó hoa cho Nghiêm Ngôn.

“Cảm ơn anh Quan giúp chị nhé!”, Nghiêm Ngôn cười khẽ nhận lấy bó

hoa, rồi cắm vào chiếc lọ trên bàn.

“Nghiêm Ngôn, mai chị đi Mỹ rồi, em biết chị có điều muốn nói. Về

chuyện con chuột, chị muốn hỏi gì cứ hỏi đi”, Cổ Liên ngồi xuống ghế, mở
to đôi mắt đen láy nhìn Nghiêm Ngôn.

“Chị biết giấc mơ đó là sự thật, nhưng từ sau khi tỉnh lại, Đa Đa không

còn xuất hiện nữa. Em có thể nói cho chị biết nó đi đâu không?”, Nghiêm
Ngôn nhìn Cổ Liên vẻ khẩn cầu.

“Chị nên biết nó đã tạo quá nhiều nghiệp chướng sát sinh. Nếu thật sự

cảm thấy có lỗi với nó, chị hãy cầu nguyện cho nó như đã làm trước đây,
như vậy nó ở địa phủ sẽ sớm đền bù được tội lỗi đã gây ra.” Cổ Liên đứng
dậy bước ra ngoài. Vừa đến cửa, cô bé dừng lại, quay đầu nhìn dáng lưng
Nghiêm Ngôn, ánh mắt bỗng lóe lên tia lưu luyến: “Đừng mãi đắm chìm
trong bóng tối của quá khứ, hãy bắt đầu một cuộc sống mới! Chúc hạnh
phúc, Tĩnh Nhiên…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.