LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 393

“Vậy sau này sẽ gặp lại tiểu thư. Nếu cô đổi ý lúc nào cũng có thể gọi ta,

chỉ là ta hy vọng cô sẽ không ngáng đường vào lúc ta đối phó với Nhạc
gia.” Bụp một tiếng nhỏ, chàng trai vụt biến trở lại thành con rắn xanh, từ từ
mất hút trong đêm tối mịt mùng.

“Yên tâm! Trừ những người ta thật sự có hứng thú, sinh tử của người

phàm trên thế gian này với ta đâu có đáng gì.” Cảm thấy nực cười, Cổ Liên
chui vào chăn, thoải mái cuộn tròn người rồi nhanh chóng chìm vào giấc
mộng.

...

Tương truyền đỉnh núi Côn Lôn là nơi tiếp giáp gần nhất của chốn nhân

gian với Thần tộc. Ở đây, người ta thậm chí có thể chạm vào các đám mây
trên bầu trời hay nhìn ngắm những đàn hạc của tiên gia. Vào lúc này, khi
bình minh sắp rải khắp đỉnh núi, một dáng người khoác áo màu thiên thanh
từ từ xuất hiện, mảnh voan đen trùm kín đầu, chỉ để lộ đôi mắt vàng rực
lạnh nhạt nhìn ngắm cảnh trăng sao đang lu mờ dần trong ánh nắng vừa hé
rạng.

“Về rồi à? Mọi việc có thuận lợi không?” Khẽ quay người, khi đôi mắt

vàng chạm tới đôi mắt xanh, một nét cười hiếm hoi phảng phất trên môi
người mặc áo màu thiên thanh.

“Aizzz... Tuy trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cuối cùng tiểu thư vẫn

không chịu tin thuộc hạ. Xem ra món Ngưng lệ ngài khổ công nghiên cứu
vẫn chưa có đất dụng võ rồi.” Duỗi người thoải mái trên sườn vách đá cheo
leo, Thanh Lệ đùa cợt đặt đầu rắn nặng trịch lên vai người áo thiên thanh:
“Nhưng Thanh Lệ thấy rõ trải qua tám năm mài mòn, hàng rào bảo vệ trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.