LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 449

“Không, con đoán sai rồi, ký ức của con tạm thời đã không thể phong ấn

lại nữa. Ta đến là muốn nhắc nhở con, thời gian này phải hết sức cẩn thận.”
Đưa mắt nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, đôi mày Như Lai khẽ nhíu: “Thời
gian gần đây ở nhân gian thường vô cớ xuất hiện mưa lớn và bão tuyết. Ta
hoài nghi có yêu quái đã thâm nhập xuống nơi này, nên bấm đốt thăm dò
đến tận những vùng tối tăm nhất, kết quả là bói ra được một chuyện tày
trời”.

“Chuyện gì mà quan trọng đến mức ngài phải mất công giáng trần?”, Cổ

Liên ngạc nhiên hỏi. Phật Tổ trước giờ vẫn luôn bình thản, lẽ nào việc này
thực sự không tầm thường?

“Mười năm trước, một đôi dực điểu đến từ Ma thành bị kẹt lại ở trần

gian. Trong một dịp hết sức tình cờ, cặp tình nhân trẻ phát hiện ra đôi chim,
liền bị lòng tham làm cho mù quáng mà bức hại khiến hai linh điểu không
có cách nào, đánh tự kết liễu sinh mạng của mình.”

“Đúng là tạo nghiệt!”

“Không sai, chính là tạo nghiệt. Việc này nếu kết thúc ở đó thì báo ứng

đối với họ cũng chưa đến nỗi quá nặng nhưng...” Phật Tổ đau buồn thở dài,
đôi mày nhíu lại càng sâu: “Nhưng bọn họ chẳng những không biết hối cải,
còn tàn bạo lột lấy bộ lông đôi dực điểu đem bán, kết quả là tự mình chuốc
lấy tai họa tày trời”.

“Đáng đời! Ác độc như vậy chết cũng đáng. Sao ạ? Phật Tổ muốn cứu

họ ư?” Có vẻ khó hiểu, Cổ Liên nhìn khuôn mặt mịt mùng u ám của Như
Lai, hiếu kỳ hỏi.

“Luật trời tuần hoàn, nhân quả bảo ứng, quy luật này không ai có thể vi

phạm, nhưng vấn đề là báo ứng cũng không thể đi quá xa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.