LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 464

phụ nữ: “Cho dù báo được thù, chàng và thiếp cũng sẽ vĩnh viễn phải ở lại
cái thế giới lộn xộn này, không còn cách quay về nữa. Kiêm Kiêm, thiếp rất
hận. Thiếp hận bọn chúng vì cớ gì lại tàn nhẫn đến thế. Chúng ta đều đã
chết, còn lột cả lông rồi vứt chúng ta trần trụi phơi thân nơi hoang dã”.

“Man Man, lời thề của chúng ta khi đó nàng quên rồi sao? Khiến cặp vợ

chồng tàn nhẫn kia phải chết không toàn thây. Bây giờ thời cơ đã đến,
chúng ta ra tay thôi!” Cậu bé khua mạnh tay, hai con dao nhọn lập tức xuất
hiện, ánh lên vẻ sáng loáng chết chóc, chầm chậm tiến về phía người đàn bà
vẫn đang ngủ say không hề biết gì...

“A... truyền thuyết từ cổ xưa vẫn xưng tụng đôi dực điểu là giống loài

tượng trưng cho cát tường như ý, ai ngờ rằng khi ma tính của chúng phát
tác, còn đáng sợ hơn cả mãnh thú hay hồng thủy”, lúc đó, một giọng nói
đượm vẻ châm biếm bình tĩnh vang lên, bước chân của hai đứa trẻ bất giác
khựng lại.

“Tiểu thư Cốc Liên?” Hai đứa trẻ mỉm cười cúi thấp xuống, quỳ trước

người vừa xuất hiện giữa không trung, hành lễ quân thần đúng kiểu thời cổ.

“Đứng dậy đi, Kiêm Kiêm, Man Man, các ngươi không cần đa lễ trước

mặt ta.” Hàn Cổ Liên khẽ khàng hạ xuống đất, đứng cản trước ghế băng gỗ:
“Vừa rồi nếu ta không nhìn nhầm thì các ngươi định giết người phải
không?”

“Tiểu thư muốn ngăn cản? Liệu có thể cho bọn tại hạ một lý do không?”

Đứa trẻ tên Kiêm Kiêm cung kính hỏi, nhưng ánh mắt lại lạnh đến mức
tưởng như có thể đóng băng ngay được.

“Hừ! Các ngươi thật không biết điều, còn bày đặt vờ vĩnh với ta. Đừng

tưởng ta không biết quan hệ của các ngươi với người mặc áo thiên thanh
kia.” Lạnh lùng nhìn đôi dực điểu trước mặt, giọng Cổ Liên trở nên nghiêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.