LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 462

“Bà mắng đủ chưa hả?”, Hà Tĩnh Vũ đột nhiên hét lên, không còn kìm

được cơn giận trong lòng: “Tôi chưa bao giờ tiêu tiền của nhà bà. Cái váy
này và chỗ bánh kia đều là tiền tôi kiếm, bà quản được tiền của cháu bà chứ
quản sao được tiền của tôi?”.

“Loạn rồi, loạn rồi! Lại dám cãi lại người trên. Ai thèm ăn những thứ

bánh này của cô chứ. Cầm đi, cầm hết đi!” Hết sức giận dữ, bà cụ Lăng vơ
tất cả túi bánh trên bàn ném thẳng vào cháu dâu.

“Không thể sống cái kiểu này được nữa, tôi đi! Chẳng nhẫn nhịn được,

tôi lại không trốn nổi sao?” Người đàn bà tủi thân bật khóc nức nở quay
người chạy ra khỏi nhà, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen đặc.

“Tĩnh Vũ!”, Lăng Khải Dương nhìn theo bóng vợ, lòng như lửa đốt, định

đuổi theo nhưng bị câu nói của bà làm chết đứng tại chỗ.

“Mày dám ra khỏi cửa một bước, ta lập tức đem thằng Man Man về quê,

vĩnh viễn không bao giờ quay lại nữa!” Vỗ nhẹ đứa cháu còn đang hoảng sợ
trong lòng, bà lão thề độc.

“Bà nội, bà muốn làm gì đây?” Bất lực ngồi thụp xuống đất, người đàn

ông hút thuốc như đang cố xả hết ưu phiền trong lòng.

Không khí trong nhà bỗng trở thành một khối cứng ngắc, thậm chí chẳng

còn chỗ mà xoay chuyển. Thế nhưng lúc này chẳng ai chú ý tới nụ cười đắc
ý kín đáo nở trên môi đứa bé trai trong lòng bà lão. Đôi mắt nó nhấp nháy
với cô bé có mái tóc màu xanh vẫn được gọi là Liên hoa yêu cốt đang đứng
yên ở góc phòng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.