LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 114

Đinh Điển lại chẳng kể gì đến mình là một tên tội phạm vượt ngục, cũng
không nghĩ tới hiện mình đang ở trong nhà quan phủ, cứ tiếp tục kêu khóc.
Tiếng khóc mỗi lúc một thêm lộ vẻ bi thương.
Địch Vân biết là không thể khuyên giải được đành để mặc y gào khóc tự
nhiên.
Đinh Điển từ từ đứng ngay người lên, đưa tay mở tấm rèm trắng. Sau rèm
là một cỗ quan tài. Đinh Điển ôm chặt lấy cổ quan tài úp mặt vào tấm thiên,
vừa khóc vừa nghẹn ngào nói:
– Sương Hoa nàng ơi! Sương Hoa nàng ơi! Nỡ nào nàng bỏ ta đi trước?
Sao không kêu ta đến gặp mặt một lần tối hậu?
Địch Vân chợt nghe tiếng bước chân vang lên ở ngoài cửa. Hiển nhiên có
mấy người đi tới. Chàng vội gọi:
– Đại ca! Có người tới đó!
Đinh Điển kề môi vào hôn cỗ quan tài, dường như có ai đến hay không y
cũng chẳng để tâm.
Bỗng thấy ánh lửa sáng rực. Hai người giơ cao ngọn đuốc tiến vào quát hỏi:
– Ai vào đây làm nhộn thế?
Sau hai người này là một hán tử trung niên lối , tuổi, y phục rất sang trọng,
vẻ mặt rất tinh lanh. Y nhìn Địch Vân hỏi:
– Ngươi là ai? Đến đây làm chi?
Địch Vân trong lòng phẫn khích hỏi lại:
– Ngươi là ai? Đến đây làm chi?
Người cầm bó đuốc lớn tiếng quát:
– Tên tiểu tặc kia! Vị này là Lăng đại nhân, tri phủ Giang Lăng. Nửa đêm
ngươi đến đây mà còn bướng bỉnh. Sao không quỳ xuống?
Địch Vân cười lạt không nói gì.
Đinh Điển lau nước mắt rồi hỏi:
– Sương Hoa tạ thế hôm nào? Y mắc bệnh gì?
Địch Vân nghe y hỏi một cách rất bình tĩnh, không khỏi lấy làm kỳ.
Lăng tri phủ liếc mắt nhìn y một cái rồi đáp:
– Ủa! Ta tưởng là ai. Té ra là Đinh đại hiệp. Tiểu nữ bất hạnh qua đời lại
được đại hiệp đến viếng, khiến kẻ còn người mất cũng đồng quan cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.