LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 112

Đinh Điển gật đầu.
Địch Vân đi quanh đến cổng hậu tòa tiểu lâu, giơ tay đẩy cổng thì thấy bên
trong cài then.
May mà trên bức tường vây rất thấp, một cành liễu đưa ngang vào phía
trong bờ tường. Chàng khẽ nhảy lên một cái nắm được cành liễu rồi lộn
người tiến vào.
Khuôn cửa nhỏ bên trong chỉ khép hờ. Địch Vân đẩy cửa bước vào theo
bậc thang lên lầu.
Trong bóng tối chàng nghe thang lầu phát ra những tiếng kẽo kẹt rất khẽ
mà chân bước lại phù động không được vững vàng.
Nguyên chàng ở trong ngục thất năm năm, suốt ngày đêm đi lại trong gian
ngục thất, chứ không bước lên cầu thang lần nào.
Địch Vân lên lầu rồi chú ý lắng tai nghe, tuyệt không một tiếng động.
Dưới bóng đêm lờ mờ, chàng ngó thấy mé tả có khuôn cửa liền sẽ sàng cất
bước tiến về phía đó. Trong phòng cả tiếng hô hấp cũng không có.
Chàng thấy trên bàn có ngọn đèn cầy liền quẹt lửa thắp lên. Dưới ánh đèn
cầy sáng tỏ, chàng lại cảm thấy nỗi thê lương tịch mịch đáng sợ.
Trong nhà trống rỗng, ngoại trừ cái bàn, cái ghế, và cái giường không còn
vật gì khác.
Trên giường buông một tấm mùng vải trắng. Trong giường để tấm chăn
mỏng và cái gối đầu. Bên chân giường đặt đôi giầy đàn bà bằng vải xanh,
chứng tỏ căn phòng này của một phụ nữ.
Địch Vân ngơ ngác một chút rồi qua gian phòng thứ hai, coi lại càng trống
rỗng chẳng có lấy một bộ bàn ghế. Cứ tình trạng trước mắt mà nhận định
thì cũng không phải nhà mới dọn đồ đi, mà tựa hồ đã lâu ngày chẳng có vật
gì.
Chàng theo bậc thang xuống lầu điều tra mọi chỗ, vẫn chẳng thấy bóng một
người nào, biết đó là điều bất diệu, liền trở ra báo cáo cho Đinh Điển biết.
Đinh Điển hỏi:
– Không thấy gì ư?
Địch Vân lắc đầu.
Đinh Điển dường như đã tiên liệu như vậy, y chẳng kinh ngạc chút nào,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.